Một cửa hàng thực phẩm miễn phí cho dân nghèo trong mùa dịch Covid 19 vừa được khai trương sáng ngày 21 tháng 4 tại chùa Vĩnh Nghiêm Sài Gòn.
VN không những phát khẩu trang miễn phí cho dân, chữa bệnh miễn phí, bao ăn ở và dịch vụ y tế miễn phí khi bị cách ly và trong thời gian chữa trị, ngay cả đối với người ngoại quốc dương tính cần được nằm viện tại VN, điều mà gần như các quốc gia tiên tiến Âu Mỹ không nước nào làm được. Bản thân tôi ở Pháp, ngay 1 chiếc khẩu trang cũng không thể tìm ra, chỉ đành cắt may khẩu trang bằng vải và hạn chế ra đường hơn 2 tuần 1 lần để mua thực phẩm, đồng thời ăn ít lại.
So với thời VNCH, chưa bao giờ người Việt đùm bọc yêu thương nhau như bây giờ. Có thể nói đây là bước thành công lớn của nhà nước VN với chủ trương "đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết".
Nhà Phật có câu: "chiến thắng ngàn quân không bằng tự thắng mình. Tự thắng mình là chiến công oanh liệt nhất".
Đảng CS và nhà nước VN đã thắng Pháp, thắng Mỹ, thắng TQ, và thắng luôn cả muôn vàn gian khổ nằm gai nếm mật, bị bao vây kinh tế trong 2 thập kỷ từ 1975 đến 1995, bị cả thế giới ghẻ lạnh cô lập tứ bề thọ địch, nhưng những chiến thắng ấy chỉ là thắng ngoại địch.
Thắng được lòng người VN, mới đúng là chiến thắng khó nhất.
Nghị quyết 36 của nhà nước VN đã giang tay chào đón và mang tình tự dân tộc đến người Việt hải ngoại.
Ngày nay, những công dân Mỹ đã ngang nhiên hô hào yêu nước và hướng về dân tộc, đồng hành cùng dân tộc, như Hoàng Duy Hùng, Nguyễn Phương Hùng, Trịnh Quốc Thiên, Nguyễn Mạnh Cường, Ecetera Nguyễn Quang Trường, Võ Đông Cung, Nguyễn Ngọc Lập, Phùng Tuệ Châu, ngay cả Derek Phạm, Hà Văn Sơn dù vẫn còn ngập ngượng chưa nói ra tận đáy lòng sự ủng hộ VN, và tuy giữa họ vẫn tồn đọng những dị biệt, nhưng tất cả đều cùng ít nhiều đồng thuận dưới lá cờ đỏ của đất nước, bất chấp nguồn gốc "cờ vàng" của họ cao hay thấp, nông hay sâu, đậm hay nhạt.
Có thể những người kể trên cũng chưa làm gì lớn lao cho đất nước, nhưng không thể phủ nhận công đầu tiên của họ, đó là, nhờ họ mà nhà nước VN phá vỡ chất "keo sơn" của các cộng đồng được gọi là CCCĐ tại các vùng đông đúc người gốc Việt tại Mỹ như Nam Cali, Bắc Cali, Houston...
Tuy nhiên, không nên quên rằng, công đầu của cuộc vận động hướng dẫn dư luận quốc ngoại quy về đất nước dân tộc lại chính là từ Giao Điểm và Sách Hiếm với học giả Trần Chung Ngọc.
Những nhân vật như Nguyễn Phương Hùng, Hoàng Duy Hùng kể trên đã đi sau Trần Chung Ngọc và Sách Hiếm cả thập kỷ.
Vào những năm trước và sau 2000, Sách Hiếm và Trần Chung Ngọc đã nhìn thấy ánh bình minh của đất nước loé lên trong khi những nhân vật Nguyễn Phương Hùng và Hoàng Duy Hùng vẫn đang tìm cách chống và lật đổ nhà nước Việt Nam.
Ngày nay, vào thời điểm dịch bệnh Covid 19, gần như toàn bộ ý lực chống cộng của các cộng đồng VN hải ngoại đã được thay thế bằng sự thờ ơ với đảng Việt Tân, sự khinh bỉ và xa lánh các dư luận viên như Trần Nhật Phong, Huỳnh Quốc Huy, Dương Đại Hải, Ngô Kỷ, Lisa Phạm, các đài việt ngữ ngày xưa rất uy tín như VOA, BBC...chỉ còn xem họ không khác đám chim màu sắc vẹt, két nuôi trong lồng, lâu lâu đến cho chúng ăn vài hạt dẻ để chúng hót cho vui tai.
Những người trở về với dân tộc kể trên có thể có nhiều lý do dị biệt, người thì vì "thuận thiên giả tồn, nghịch thiên giả vong", kẻ thì "phù thịnh không phù suy"; người thì muốn "cáo chết 3 năm quay đầu về núi", người lại yêu nước vô điều kiện khi thấy được ánh sáng của chính nghĩa... nhưng tất cả, bản thân và gia đình họ gần như đã tách lìa khỏi vận mệnh của đất nước, có thể yên tâm sống trong giàu sang vật chất nơi xứ người... nhưng họ lại chấp nhận sự khinh miệt chửi bới của búa rìu dư luận Công Giáo và cờ vàng CCCĐ, liên tục lên diễn đàn giải thích những ưu điểm của nhà nước VN trước cộng đồng hải ngoại.
Đây là chiến thắng lớn của nghị quyết 36.
Người CS đã biết dùng sức mạnh của dân tộc để vượt lên tất cả, chiến thắng ngoại xâm, bước trên chông gai mũi nhọn của mọi gian khó, và điểm đến cuối cùng, là nối vòng tay lớn cho tất cả người Việt ở năm châu bốn bể.
Thử nhớ lại từng bước đi của con Hồng cháu Lạc trong hai thiên nên kỷ với bao thăng trầm chua xót:
VN bắt đầu suy thoái khi nhà Trần sụp đổ, kéo theo sự suy vi của đạo Phật mà thay vào đó là thời kỳ hưng vượng của Nho giáo vào đầu Hậu Lê trở về sau.
Vào thời Lê, kẻ bị tru di đầu tiên là đại công thần khai quốc Nguyễn Trãi, đánh dấu sự cai trị xơ cứng xa lìa đức khoan dung nhân ái của đạo Phật trải dài từ thời bà Trưng Bà Triệu cho đến Lý Trần.
Nhưng đất nước chịu lắm thăng trầm đau khổ từ khi nhà Lê mất ngôi, đưa đến cuộc nội chiến tương tàn Trịnh Nguyễn phân tranh kéo dài 200 năm.
Người anh hùng áo vải cờ đào đứng lên thống nhất được đất nước, nhưng bất hạnh thay, vua Quang Trung quá đoản mệnh, nhà Tây Sơn chưa kịp vững ghế thì Nguyễn Ánh đã kéo quân ngoại xâm lật đổ nhà Tây Sơn, bắt mồi cho giặc đạo vào Việt Nam, gây chia rẽ trầm trọng giữa hai khối Lương - Giáo ngay tại triều chính, kéo dài cho đến khi Pháp lấy cớ giết Đạo của nhà Nguyễn đem quân xâm lăng VN.
Pháp đô hộ VN cả thế kỷ, đang tính việc biến VN thành một nước Pháp Outre-Mer (hải ngoại), thì Hồ Chí Minh đánh thắng Điện Biên Phủ, buộc Pháp ký hiệp định Genève chia đôi đất nước, lấy lại một phần chủ quyền dân tộc ở phía Bắc.
Chế độ VNCH trong Nam là nhà nước do Mỹ đẻ ra. Điều này dễ thấy khi điểm mặt các tướng tá VNCH, như Nguyễn Văn Thiệu, Cao Văn Viên, Tôn Thất Đính, Trần Văn Đôn, Mai Hữu Xuân, Dưuơng Văn Minh, Nguyễn Hữu Có...hầu hết đều là lính đánh thuê của Pháp, trong khi bên quân đội miền Bắc, hoàn toàn không có lấy 1 tên lính khố đỏ hay khố xanh !
Ngoài đám tướng tá có thành tích đánh thuê cho Pháp, thì người đầu sỏ lập ra chế độ VNCH Ngô Đình Diệm, là tên phản quốc mòn gót ăn nằm làm nô lệ tại các nhà chung của giặc Đạo bên Pháp, Bỉ và Mỹ đang lúc toàn dân VN phải hy sinh mạng sống và của cải để kháng chiến chống Pháp.
Rồi nhờ công liếm giày cho Hồng Y Spellman, tên đại gian manh lông lá này đã vận động Mỹ đưa Diệm về VN, hất cẳng Bảo Đại để làm tay sai cho Vatican & Mỹ, nắm quyền tại miền nam VN, hòng biến toàn bộ người Việt trở thành bầy zombies (thây ma sống) phục vụ cho Công giáo La Mã.
Chắc ai cũng từng đọc bức thư của Ngô Đình Thục viết cho Pháp kể lể công lao tam đại nhà nó phục vụ giặc xâm lăng như thế nào, tưởng cũng đủ để biết bộ mặt thực của chế độ miền Nam do giòng họ Ngô Đình lãnh đạo.
Dĩ nhiên là người Cộng Sản cũng từng gây ra nhiều sai lầm làm đau khổ một bộ phận không nhỏ người Việt.
Nhưng trên đường cứu nước, chưa hề có đảng phái nào trơn tru đi đến thành công một cách dễ dàng mà không có sai phạm. Tuy nhiên mục đích chính của đảng CSVN vẫn là hướng đến việc giành độc lập và bảo vệ chủ quyền lãnh thổ từ khi đảng được Hồ Chí Minh thành lập tại hang Pắc Pó vào năm 1930.
Ngay bản thân tôi rất ghét CS, nhưng từ khi hiểu được từng bước khó khăn của đảng trong công cuộc cứu nước, đưa đến vinh quang cho dân tộc như ngày nay, thay vì thù ghét, tôi đã cảm thấy đã đến lúc nên biết chung tay xây dựng một cộng đồng dân tộc trên hướng đi đến vinh quang. Nhưng tôi khác Hoàng Duy Hùng ở chỗ, HDH gần như tán dương mọi lãnh vực do đảng điều phối, còn với tôi, tôi cho rằng VN còn rất nhiều khiếm khuyết cần được kiện toàn để đi đến chỗ thống nhất lòng dân, đó là phải tiêu diệt toàn bộ nạn tham ô lãng phí, tuyệt đối phải xây dựng một xã hội dựa trên lương tâm, trí tuệ và sự thực, và, để có lương tâm đúng, sự thật đúng, thì việc đầu tiên, là phải dạy lịch sử các tôn giáo cùng với sự phát triển văn hóa của chúng trong nhà trường, cho toàn dân biết rõ thực chất văn hóa và lịch sử của Phật giáo, Công Giáo, Tin Lành, Hồi Giáo, Khổng Giáo...và hãy xem các tôn giáo như các định hướng văn hóa trước khi lựa chọn cho mỗi người một nền tảng tâm linh đạo đức.
Có thể ngày xưa Cộng Sản có những sai lầm mang tính chủ nghĩa, nhưng sau khi khối Liên Sô tan rã, đảng CS đã quay về với dân tộc, đã thiết lập một nền tảng quốc trị mang đậm dân tộc tính nhằm chống lại các thế lực ngoại xâm. Điều này được nhận rõ khi các khẩu hiệu như "Chủ Nghĩa Mác Lê Nin bách chiến bách thắng muôn năm" cũng như hình ảnh Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông đã hoàn toàn được dỡ bỏ trên toàn lãnh thổ,
những ca ngợi không biết ngượng về Stalin như bên dưới cũng đã nhạt phai:
những ca ngợi không biết ngượng về Stalin như bên dưới cũng đã nhạt phai:
Ông Stalin ơi, Ông Stalin ơi !
Hỡi ơi, Ông mất ! đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười
Yêu con yêu nước yêu nòi
Yêu bao nhiêu lại yêu Người bấy nhiêu !
Hỡi ơi, Ông mất ! đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười
Yêu con yêu nước yêu nòi
Yêu bao nhiêu lại yêu Người bấy nhiêu !
Trong cuộc "Hội luận 30 tháng 4 | Độc Đảng hay Đa Đảng | Giải phóng hay Thống nhất" của kênh Nửa Vòng Trái Đất TV, chủ kênh Derek Phạm phỏng vấn 5 người, bao gồm 2 thế hệ sống trên 2 quốc gia Mỹ và VN. Tại VN anh cũng tinh tế tuyển 1 người ngoài Bắc và một người ở Vũng Tàu. Tại Mỹ có ba người đều sinh trước 1975 từng sống và làm việc tại VN trước 1975. Chỉ một người duy nhất còn cho rằng ngày 30 tháng 4 là ngày quốc hận, nhưng thù hận đã không còn nữa. Số còn lại tất cả đều đống ý cho ngày 30 tháng 4 là ngày "giải phóng", hoặc ngày "hòa bình" hoặc ngày "thống nhất".
Ngày nay, người VN đã hướng nội, thương yêu nhau, cùng nhau quay về nguồn cội Lạc Hồng, về văn hóa Đông Sơn, Luy Lâu, về Lý Thái Tổ, về Phật hoàng Trần Nhân Tông về Trần Hưng Đạo, về Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp; không còn ca tụng Stalin hay Lenin; biết cúng giỗ Hùng Vương thay vì giỗ tổ Adam của văn hóa Abraham. Chắc ai cũng biết Ngô Đình Diệm đã hủy bỏ ngày giỗ tổ Hùng Vương và hiến dâng đất nước cho nữ thần Ma-ri-a của Công Giáo Rô-ma khi hắn cầm quyền tại Miền Nam (không ma này thì cũng ma kia).
Năm 2010, Hà Nội tổ chức hoành tráng lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long, ngày ấy, tôi chợt nhận ra nhà nước VN đúng là đang hát tiếng hát Rồng Tiên của huyền thoại VN, tôi chợt thấy mình dâng trào niềm tự hào, và dứt khoát từ bỏ lá cờ vàng của tuổi thơ vương vấn, chấm dứt mọi chống đối của tôi đối với nhà nước CSVN.
Trong bài viết "CHIẾM QUẦN ĐẢO TRƯỜNG SA, TQ ĐƯỢC GÌ ?", đoạn cuối, khi tôi nhắc đến quốc ca VNCH và hô hào người Việt ở nước ngoài nên quyên góp ủng hộ chiến phí cho tổ quốc khi TQ tấn công và chiếm quần đảo Trường Sa, @Trần Ly đã đọc bài này lên một buổi livestream trên kênh Youtube "Giải Độc Chính Trị", có rất nhiều phê bình vào chửi nào là "ba que", nào là "lão già vong bản mất gốc", tôi chả nao núng, chỉ buồn cho vòng tay VN chưa thật đủ tròn. Quân đội Mỹ từ Tàu Sân Bay Roosevelt đổ bộ viếng thăm Đà Nẵng còn biết hát bài NỐI VÒNG TAY LỚN để biểu dương sự đoàn kết cùng nhân dân VN chống TQ, trái lại, người VN trong nước lại kiêu hãnh trơ lì một tcách quá đáng và quay lưng lại khi có ai có quá khứ VNCH hô hào xóa bỏ hận thù để cùng nhau chống ngoại xâm.
Ngày xưa, Ngô Đình Diệm thay vì làm tổng thống VNCH, đã ngu xuẩn tự lựa chọn làm tổng thống riêng của người Công Giáo.
Ngày xưa, khi Miền Nam được Mỹ bao thầu chất đầy tiền của và súng ống để "chống cộng", nếu họ tự hào về chính nghĩa và dám đại diện cho chính nghĩa, hẵn họ phải nghĩ đến nhân dân miền Bắc. Nhưng, thay vì thắt lưng buộc bụng mưu tính cho đại nghiệp giải phóng và thống nhất lãnh thổ, họ chỉ muốn thu mình lại thành một quốc gia tách rời khỏi cả chiếc nôi văn hóa Lạc Hồng lẫn cuốn rún mẹ Âu Cơ, chỉ muốn thu mình lại hùng cứ ở góc trời Nam, tự mãn với cơm áo gạo tiền được ngoại bang bố thì, và không ngừng mơ tưởng rằng Hoa Kỹ sẽ mãi mãi nuôi cơm, hoàn toàn quên rằng cơ đồ cha ông để lại là một giang sơn không biên giới, và nếu muốn ngoại bang không dòm ngó thì phải biết tự đứng vững trên hai chân.
Riêng miền Bắc, lúc nào chủ tịch Hồ Chí Minh cũng chủ trương không quên "đồng bào miền Nam ruột thịt".
Lúc còn thù ghét CS, sáu chữ này đối với tôi là một sự trâng tráo giả dối muốn đánh cướp đời sống giàu có của phương nam.
Nhưng khi trí óc đã chín muồi, tôi mới vỡ lẽ ra rằng, mình chưa đáng xách dép cho Hồ Chí Minh, lấy cái đầu con chim sẻ mà giải thích tư tưởng của cánh chim đại bàng.
Sáu chữ "đồng bào miền Nam ruột thịt" là kết tinh của hồn thiêng sông núi, của anh linh và khí phách giống nòi.
Sáu chữ "đồng bào miền Nam ruột thịt", tuy nghe đơn sơ, chân chất, nhưng bao hàm ý nghĩa vô cùng vĩ đại, nó có thể được thay bằng sáu chữ: "bảo tồn nguyên khí dân tộc". Nếu không có sáu chữ linh thiêng này, miền Bắc cũng sẽ như nhà Trịnh, miền Nam cũng sẽ như nhà Nguyễn, hoặc như Bắc Hàn, Nam Hàn, sẽ chẳng bao giờ có ngày 30 tháng 4 đưa dân tộc đến vinh quang hôm nay !
Lúc còn thù ghét CS, sáu chữ này đối với tôi là một sự trâng tráo giả dối muốn đánh cướp đời sống giàu có của phương nam.
Nhưng khi trí óc đã chín muồi, tôi mới vỡ lẽ ra rằng, mình chưa đáng xách dép cho Hồ Chí Minh, lấy cái đầu con chim sẻ mà giải thích tư tưởng của cánh chim đại bàng.
Sáu chữ "đồng bào miền Nam ruột thịt" là kết tinh của hồn thiêng sông núi, của anh linh và khí phách giống nòi.
Sáu chữ "đồng bào miền Nam ruột thịt", tuy nghe đơn sơ, chân chất, nhưng bao hàm ý nghĩa vô cùng vĩ đại, nó có thể được thay bằng sáu chữ: "bảo tồn nguyên khí dân tộc". Nếu không có sáu chữ linh thiêng này, miền Bắc cũng sẽ như nhà Trịnh, miền Nam cũng sẽ như nhà Nguyễn, hoặc như Bắc Hàn, Nam Hàn, sẽ chẳng bao giờ có ngày 30 tháng 4 đưa dân tộc đến vinh quang hôm nay !
Nhưng ngày 30 tháng 4 chỉ là ngày thống nhất lãnh thổ địa chính.
Đảng CSVN còn có sứ mệnh mà Hồ Chí Minh đã di chúc : phải thực hiện "đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết dân tộc". Hay nói cách khác, là thống nhất nhân tâm về một mối, thực hiện giải phóng về cả văn hóa lẫn địa chính trên toàn lãnh thổ Bắc Nam(*).
----------------------
(*) Giải phóng văn hóa cho người VN, là nhắn nhủ nhà nước VN hãy đưa người VN bị nhồi sọ trong văn hóa Vatiacan trở về trong lòng dân tộc: hoặc là xóa bỏ văn hóa Vatican, họặc là việt nam hóa văn hóa Vatican.
https://www.facebook.com/groups/443140173110305/permalink/681812682576385/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét