Xin chào mọi người, hôm nay mình muốn chia sẻ với các bạn về chủ đề hôn nhân với người ngoại Đạo. Đây là câu chuyện của mình, và mong muốn qua bài viết này, các bạn nữ đang yêu người ngoại đạo có thêm góc nhìn về cuộc sống hôn nhân sắp tới để ra được quyết định tốt nhất cho bản thân mình.
Minh xin giới thiệu mình năm nay 35 tuổi, 9 năm hôn nhân, 3 con nhỏ. Mình chắc cũng nhỏ tuổi hơn rất nhiều anh chị và cũng lớn hơn nhiều em có mặt trong group. Nên để tiện cách viết, mình sẽ xưng "tôi" nhé.
1. GẶP GỠ: Tôi và chồng là bạn học từ cấp 2, cũng có thể gọi là bạn thanh mai trúc mã. Chúng tôi sinh ra và lớn lên ở cùng một xã miền Bắc Bộ. Anh có tình cảm với tôi khá sớm, ngay từ khi học lớp 9. Tôi biết nhưng kệ, vì lúc đó anh thực sự không hề có điểm gì thu hút tôi. Thế nhưng chứng kiến sự theo đuổi của anh trong im lặng rất nhiều năm thì tôi lại cảm động và đồng ý làm bạn gái anh. Sau một thời gian chúng tôi quyết định kết hôn. Anh là người ngoại đạo, còn tôi thì không muốn ép anh phải theo đạo chỉ để cưới vì tôi hiểu Đức Tin không thể có theo con đường ấy. Tuy nhiên điều kiện của tôi là con cái sinh ra sẽ đều được rửa tội và theo đạo mẹ. Điều này làm anh không hài lòng vì anh muốn để con cái tự do lựa chọn vào năm các con 18 tuổi. Đương nhiên là tôi không đồng ý, vì tôi hiểu nếu không nuôi dưỡng Đức Tin cho con từ ngày thơ ấu, thì cơ hội để con lựa chọn Đạo mẹ để theo chắc chưa đầy 1%. Cuối cùng để được kết hôn anh cũng đồng ý. Chúng tôi tiến hành thông báo cho gia đình.
2. SỰ NGĂN CẢN CỦA GIA ĐÌNH: Mẹ tôi ngăn cản trong sự quyết liệt vì hôn nhân khác đạo. Mẹ lo sợ sau khi kết hôn, con cái tôi không được theo đạo. Rồi lỡ tôi có chuyện gì mất sớm thì con cái tôi mất đạo hết. Tôi chết rồi ai sẽ cầu nguyện cho linh hồn tôi hàng ngày? Lúc đó tôi nghĩ rằng mẹ tôi quá tiêu cực. Tôi tự tin vào tình yêu và vào lời hứa nên tôi rất buồn khổ khi mẹ như thế. Bố thấy tôi khóc lóc thì thương nên thuyết phục mẹ. Rồi chúng tôi học giáo lý và làm phép giao. Tôi nhớ khi đem thiệp mời đến đưa chị sếp cũ của tôi. Anh chồng chị sếp nói, sau này em vác Thánh Giá nặng lắm đấy. Tuổi trẻ ngông cuồng, tôi lúc đó nghĩ rằng mình có khả năng thay đổi được suy nghĩ và cứu vớt một linh hồn về với Chúa.
3. SÓNG GIÓ: Mọi chuyện tốt đẹp vào 2 năm đầu sau khi kết hôn. Nhưng sau đó, sóng gió ập đến. Lúc này tôi mới thấm thía câu nói, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Tình yêu có tuổi thọ chứ không phải là mãi mãi.
Tôi sinh các con vào đúng những thời điểm kinh tế khó khăn, mâu thuẫn gia đình xảy ra chồng chéo. Tôi cố gắng sắp xếp để đưa con đi rửa tội. Đứa thứ nhất chồng tôi tham dự lễ rửa tội cho con trong tâm trạng không vui vẻ gì, đứa thứ 2 anh đứng ngoài sân nhà thờ chỉ để chờ đưa đón về nhà. Đứa thứ 3 thì hoàn toàn vắng mặt. Việc tôi đưa các con đi rửa tội và dạy dỗ việc đạo cho các con khiến cho tình cảm giữa tôi và gia đình chồng sứt mẻ rất nhiều. Các thánh lễ Chủ Nhật tôi cứ hàng tuần bồng bế các con đi, đúng cảnh nheo nhóc trên chiếc xe máy. Rồi lễ Giáng Sinh, tuần thánh, lễ Phục Sinh...cũng chỉ có mấy mẹ con bên nhau. Các bạn chưa trải qua những giây phút ngồi dự thánh lễ mà nước mắt cứ chảy ra ầng ậc. Sự mạnh mẽ của tôi tiêu tan hết khi ở trong nhà của Chúa. Có những thời điểm chúng tôi ly thân, mỗi người ở một nơi. Lý do nhiều nhưng xung khắc tôn giáo cũng là một trong những nguyên nhân chính. Lúc đó ngày nào đi làm về tôi cũng ghé đến Mẹ ở nhà thờ Huyện Sĩ. Tôi đến với Mẹ để khóc than thoải mái bên Mẹ, rồi sau đó lại lau nước mắt trở về mạnh mẽ bên bố mẹ của mình. Tôi ko dám để bố mẹ tôi biết tâm hồn mình đang đau đớn dường nào vì đây là con đương tôi đã chọn.
Tôi sinh các con vào đúng những thời điểm kinh tế khó khăn, mâu thuẫn gia đình xảy ra chồng chéo. Tôi cố gắng sắp xếp để đưa con đi rửa tội. Đứa thứ nhất chồng tôi tham dự lễ rửa tội cho con trong tâm trạng không vui vẻ gì, đứa thứ 2 anh đứng ngoài sân nhà thờ chỉ để chờ đưa đón về nhà. Đứa thứ 3 thì hoàn toàn vắng mặt. Việc tôi đưa các con đi rửa tội và dạy dỗ việc đạo cho các con khiến cho tình cảm giữa tôi và gia đình chồng sứt mẻ rất nhiều. Các thánh lễ Chủ Nhật tôi cứ hàng tuần bồng bế các con đi, đúng cảnh nheo nhóc trên chiếc xe máy. Rồi lễ Giáng Sinh, tuần thánh, lễ Phục Sinh...cũng chỉ có mấy mẹ con bên nhau. Các bạn chưa trải qua những giây phút ngồi dự thánh lễ mà nước mắt cứ chảy ra ầng ậc. Sự mạnh mẽ của tôi tiêu tan hết khi ở trong nhà của Chúa. Có những thời điểm chúng tôi ly thân, mỗi người ở một nơi. Lý do nhiều nhưng xung khắc tôn giáo cũng là một trong những nguyên nhân chính. Lúc đó ngày nào đi làm về tôi cũng ghé đến Mẹ ở nhà thờ Huyện Sĩ. Tôi đến với Mẹ để khóc than thoải mái bên Mẹ, rồi sau đó lại lau nước mắt trở về mạnh mẽ bên bố mẹ của mình. Tôi ko dám để bố mẹ tôi biết tâm hồn mình đang đau đớn dường nào vì đây là con đương tôi đã chọn.
Thỉnh thoảng tôi cũng về quê chơi, đương nhiên là ở nhà chồng. Và tôi bị nhắc nhở khi đem khung ảnh Mẹ Hằng Cứu Giúp nhỏ bằng bàn tay để ở trong phòng của mình, bị nhắc nhở khi làm dấu cho các con trước khi ăn cơm, bị ánh mắt khó chịu của mẹ chồng khi tôi đeo dây hình Thánh Giá. Có một năm ngày lễ tro đúng mùng 3 tết, trùng với ngày nhà chồng làm lễ cúng đầu năm. Nhà chồng tôi làm lễ cúng đầu năm rất lớn, rất nhiều đầu việc phải làm. Tôi do dự đi dự thánh lễ hay không, nhưng sau đó tôi hiểu rằng nếu hôm nay tôi từ bỏ thánh lễ vì lý do này thì sau này tôi sẽ còn từ bỏ thánh lễ nhiều hơn nữa. Rồi tôi sẽ mất đạo, các con tôi sẽ mất đạo. Thế là sau khi thu xếp việc bếp núc đầy đủ để sẵn đó cho mọi người ở nhà làm lễ cúng, tôi gửi đứa nhỏ nhất ở nhà cho chồng rồi đưa con lớn đi dự thánh lễ. Tối buổi hôm mùng 3 tết năm đó mẹ chồng tôi đã rất lớn tiếng với tôi, nhấn mạnh việc con gái lấy chồng phải theo chồng. Việc Đạo của tôi chỉ để khi nào rảnh rỗi và không được ảnh hưởng đến ai. Đương nhiên tôi không thể im lặng. Tôi nói Đạo của con là quan trọng nhất sau đó mới đến những thứ khác. Mẹ shock nhưng tôi cũng chịu. Biết sao bây giờ, con phải cứu lấy linh hồn con đã chứ.
4. LÀM PHÉP NHÀ, TREO ẢNH TƯỢNG: Chúng tôi có được căn hộ đầu tiên, ngay khi nhận nhà tôi mời Cha sở đến để làm phép nhà cho tôi trong đơn sơ, chỉ có Cha, tôi và cậu em hàng xóm. Nhà không có bàn thờ Chúa, mấy cha con chỉ cầm sách cầm nến đọc kinh cầu nguyện. Tôi nuốt những giọt nước mắt tủi thân vào trong lòng, cầu xin Thiên Chúa xin Mẹ nâng đỡ tâm hồn yếu đuối và mong manh của mình.
Rồi ngày chúng tôi chính thức dọn đồ về nhà mới, nhà chồng tôi sắp xếp thầy cúng đến làm lễ cúng cả buổi sáng. Tượng ảnh Chúa tôi chỉ có thể để trong phòng ngủ mà thôi.
Rồi ngày chúng tôi chính thức dọn đồ về nhà mới, nhà chồng tôi sắp xếp thầy cúng đến làm lễ cúng cả buổi sáng. Tượng ảnh Chúa tôi chỉ có thể để trong phòng ngủ mà thôi.
5. TƯƠNG LAI CỦA CÁC CON: Bên nhà chồng tôi cũng lo lắng vì các con của tôi nếu theo Đạo thì không phát triển được sự nghiệp ở chế độ hiện tại. Đơn cử như cấp dưới của anh chồng tôi chỉ vì có Đạo mà mãi chỉ làm vị trí quản lý bé nhỏ trong khi đồng lứa thì các bạn bè lên sếp lớn hết rồi. Mọi người khuyên nhủ tôi hãy để cho những đứa con có đường sự nghiệp thênh thang, đừng hướng chúng có Đạo.
Giờ đây trải qua rất nhiều sóng gió, tôi càng thấm thía những lo lắng của mẹ tôi. Bởi vậy các bạn ah, đừng coi nhẹ những lời cảnh báo của mọi người yêu thương bạn. Hãy cố gắng để tâm và suy nghĩ trước khi quyết định. Có những người có được cuộc sống rất hạnh phúc trong hôn nhân khác Đạo, nhưng con số người đau khổ thì nhiều hơn n lần. Khi yêu con tim lấn át lý trí, con mắt trở nên mù loà. Hãy cẩn thận.
-Thoan Vũ-
https://www.facebook.com/groups/1993155514291442
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét