Thư của OSHO gửi Teresa - rất đáng đọc
Mẹ Teresa được giải thưởng Hòa Bình Thế Giới cho việc thiện nguyện của bà tại Ấn độ mà Osho phê bình. Cuối năm 1980, Mẹ Teresa viết thư cho Osho.
Chính trị gia và linh mục lúc nào cũng trong một âm mưu lớn. Họ phân khai con người. Chính trị gia thống trị bên ngoài và linh mục thống trị bên trong. Chính trị gia thống trị ngoại giới và linh mục thì thống trị nội giới. Họ đều cùng đoàn kết trong một âm mưu lớn chống lại toàn thể nhân loại. Có lẽ ngay cả họ cũng không ý thức việc họ đang làm. Tôi không hoài nghi ý định của họ. Có lẽ, họ hoàn toàn vô thức.
Mới ngày hôm kia, tôi có nhận được lá thư của Mẹ Teresa. Thật tình, tôi không có ý định nói bất cứ lời gì chống bà cả; bất cứ những gì bà viết trong thơ là chân thành, nhưng vô thức. Bà không ý thức bà đang viết gì. Nó có tính cách máy móc, nó như một bộ máy rô bốt. Bà viết, “Tôi mới nhận được một phần diễn văn của ngài. Tôi cảm thấy rất tội nghiệp cho ngài như khi ngài phát biểu – Giải Hòa Bình Thế Giới. Với các tĩnh từ mà ngài thêm vào tên của tôi, tôi tha thứ cho ngài qua tình thương lớn lao.“
Bà cảm thấy rất tội nghiệp cho tôi… Tôi thật thích thú với lá thư này! Thậm chí bà cũng không hiểu được những tĩnh từ mà tôi sử dụng về bà. Nhưng bà không ý thức được, nếu không thì bà sẽ cảm thấy rất tội nghiệp cho bản thể của bà.
Tĩnh từ mà tôi đã sử dụng… Bà kèm theo phần diễn văn với lá thư… Tĩnh từ đầu tiên là "kẻ lừa dối, người bịp bợm và đạo đức giả." Tôi phê bình bà và nói rằng Giải Hòa Bình Thế Giới không nên cho bà, và bà đâm ra bực mình. Bà nói trong thơ (về “Giải thưởng Hòa Bình Thế Giới.”)
Nhân vật sáng lập Giải Hòa Bình Thế Giới là một trong những tội phạm lớn nhất của thế giới. Đệ nhất Thế chiến được đánh nhau bởi vũ khí của ông. Ông là nhà sản xuất vũ khí.
Mẹ Teresa không thể chối từ giải thưởng Hòa Bình Thế Giới. Vẫn sự tham ái được kính ngưỡng. Vẫn sự tham ái được tôn kính ở thế giới này… và Giải thưởng Hòa Bình Thế Giới cho bạn sự tôn kính lớn lao nhất… Bà nhận giải thưởng này...
Vì lý do đó tại sao tôi gọi người như Mẹ Teresa là “kẻ lừa dối”. Họ không dối gạt với tính cách hữu ý, chắc chắn rồi, không cố ý, nhưng không thành vấn đề. Kết quả, cứu cánh rất rõ ràng. Mục tiêu của họ là làm việc trong xã hội này, như một thứ dầu khiến bánh xe xã hội, bánh xe bóc lột, đối nghịch được chạy một cách trơn tru. Họ là thứ dầu trơn đó! Họ đang lường gạt kẻ khác và họ cũng đang tự lường gạt mình. Và tôi gọi họ là “kẻ bịp bợm,” vì người sùng đạo chơn chánh, bậc giác ngộ như Đức Chúa Giê Su… Bạn có thể hình dung được Đức Chúa Giê Su nhận giải thưởng Hòa Bình Thế Giới hay không? Không thể nào! Nếu Đức Chúa Giê Su không thể có được giải Hòa Bình Thế Giới, nếu Socrates không thể có được giải Hòa Bình Thế Giới… và họ là những bậc sùng tín chơn chánh, bậc tỉnh thức… thì Mẹ Teresa là ai đây?
Người tín ngưỡng chơn chánh thường đầy tính nổi loạn. Xã hội kết án họ. Đức Chúa Giê Su bị kết án như là một kẻ tội phạm và Mẹ Teresa được tôn xưng như một vị thánh. Đây là một điều nên suy gẫm. Nếu Mẹ Teresa đúng thì Đức Chúa Giê Su là tội phạm và nếu Đức Chúa Giê Su đúng thì Mẹ Teresa chỉ là kẻ lừa bịp, không gì khác cả. Kẻ bịp bợm luôn được xã hội tán dương vì họ giúp đỡ xã hội, theo hiện trạng xã hội.
Bất cứ tĩnh từ nào tôi dùng, tôi đã dùng một cách rất hữu ý. Tôi chưa bao giờ sử dụng một chữ nào mà không cân nhắc cả. Và tôi phải sử dụng từ “Đạo đức giả”. Những người này là kẻ đạo đức giả vì lối sống căn bản của họ phân liệt. Mặt ngoài thì khác, bên trong thì lại khác.
Bà viết, “Gia đình người Tin Lành này bị chối từ không cho nhận con nuôi không phải vì họ là tín đồ Tin lành mà bởi vì lúc đó chúng tôi không có con mồ côi cho họ.”
Giải Hòa Bình Thế Giới được thưởng cho bà vì bà đã giúp hàng nghìn trẻ mồ côi và có cả hàng nghìn trẻ mồ côi trong viện mồ côi mà bà xây dựng. Tự nhiên, bà không còn trẻ mồi côi nào nữa? Người Ấn có thể sinh ra nhiều trẻ mồ côi nếu bạn muốn, trên thực tế, nhiều hơn cả bà muốn nữa!
Và gia đình Tin Lành này bị từ chối ngay. Nếu không có trẻ mồi côi sẵn, nếu tất cả mọi trẻ mồ côi đều được người nhận nuôi hết rồi thì Mẹ Teresa làm gì với bảy trăm Ma sơ vậy? Công việc của họ là gì? Bảy trăm Ma sơ… vậy họ đang nuôi dưỡng ai đây? Không còn một trẻ mồ côi nào… Lạ lùng! Và tại Calcutta! Bạn có thể tìm thấy trẻ mồ côi lê lết khắp nơi trên các đường phố… Bạn có thể thấy được trẻ mồi côi ngay trong thùng rác. Họ chỉ cần nhìn vào thùng rác là họ có thể tìm thấy biết bao nhiêu trẻ mồ côi. Bạn có thể bước ra ngoài đạo tràng là bạn có thể bảo trợ trẻ mồ côi được ngay. Chúng sẽ tự tìm đến, bạn không cần phải tìm chúng!
Bỗng nhiên, họ không còn trẻ mồ côi nào. Nếu gia đình này bị chối từ ngay thì hoàn toàn là một vấn đề khác. Nhưng gia đình Tin lành này không bị chối từ ngay. Họ được dặn rằng, “Các vị có thể bảo trợ được trẻ mồ côi. Chỉ điền đơn này là đủ rồi.” Sau đó, tờ đơn được điền vào. Khi họ điền đến chỗ họ phải ghi chú tôn giáo của họ, ngay lúc đó, thì còn nhiều trẻ mồ côi lắm, nhưng khi họ điền vào tờ đơn là, “Chúng tôi thuộc Nhà Thờ Tin Lành.” Lập tức, họ không còn trẻ mồ côi nào nữa!
Và lý do này không phải là cho chính gia đình Tin Lành. Thật là đạo đức giả! Một vụ lường gạt! Xấu xa! Lý do là vì những trẻ mồ côi đó… đang có mặt ở đó, cho nên làm sao bà có thể nói rằng, “Chúng tôi không có trẻ mồ côi nào cả!” Và trẻ mồ côi thì đang được thao diễn! Bà cũng từng mời tôi viếng thăm, “Ngài có thể đến bất cứ lúc nào và ngài luôn được chào đón ở các viện mồ côi này để thăm các trẻ mồ côi này và việc làm của chúng tôi! – “Trẻ mồ côi lúc nào cũng được phô bày cả!”
Trên thực tế, gia đình Tin Lành này đã chọn một đứa trẻ mồ côi rồi. Đứa trẻ mồ côi mà họ nhận nuôi, cho nên bà không thể nói với gia đình này rằng, “Vì chúng tôi không còn trẻ mồ côi. Chúng tôi thật xin lỗi.”
Bà nói với họ, “Những đứa trẻ này được nuôi dưỡng theo con đường của Nhà thờ La Mã và sẽ không tốt cho sự phát triển tâm lý của chúng vì sẽ có sự rối loạn đối với chúng. Nếu cho quý vị nhận nuôi đứa trẻ mồ côi này thì sẽ khiến đứa trẻ bị hỗn loạn và sẽ không tốt cho chúng. Đó là lý do tại sao chúng tôi không thể giao đứa trẻ mồ côi này cho anh chị được, vì anh chị là tín đồ Tin Lành.”
Chính xác đó là lý do đó mà bà cho họ biết. Và họ không phải là người bình thường. Người chồng là giáo sư trong viện đại học Âu Châu… Ông sửng sốt, người vợ cũng sửng sốt. Họ đến từ một quốc gia xa xôi để chỉ bảo trợ một đứa trẻ mồ côi và họ bị từ chối cũng chỉ vì họ là tín đồ Tin Lành. Nếu mà họ điền vào đơn họ là “Công giáo” thì họ sẽ được cho bảo trợ đứa trẻ mồ côi này ngay.
Và một điều cần nên hiểu là, các đứa trẻ này căn bản là Tín đồ Ấn Giáo. Nếu Mẹ Teresa quá quan tâm về tâm lý của chúng thì chúng nên được nuôi dưỡng theo Ấn Giáo mới phải, nhưng chúng lại được nuôi dưỡng theo cách của nhà thờ Công giáo. Và nếu cho gia đình Tin Lành này bảo trợ, vốn không khác với Công giáo gì mấy. Có gì khác nhau giữa một tín đồ Công Giáo và Tin Lành! Tin Lành và Công Giáo chỉ có khác nhau ở một vài điều ngu xuẩn mà thôi!
Mới vài ngày trước, có một dự luật trong quốc hội Ấn về Tự do Tôn giáo. Mục tiêu của dự luật này là không ai được quyền cải đạo ai hết ngoại trừ người đó chọn cải đạo qua quyền tự do của họ. Và Mẹ Teresa là người đầu tiên chống đối dự luật này. Suốt cuộc đời bà chưa bao giờ chống đối một cái gì cả. Đây là lần đầu tiên và có lẽ là lần cuối cùng. Bà chống dự luật này. Bà viết thư đến cho Thủ Tướng và có sự bàn cãi nẩy lửa giữa bà và Thủ Tướng, “Dự luật này không nên được thông qua vì nó ngược lại với tất cả việc làm của chúng tôi. Chúng ta nhất quyết phải cứu rỗi mọi người vì mọi người chỉ có thể được cứu rỗi nếu họ là tín đồ Công giáo.” Họ gây quá nhiều ồn ào cùng khắp quốc gia... và các chính trị gia thì luôn quan tâm đến lá phiếu nên họ không thể mất lá phiếu của tín đồ Công Giáo được… nên dự luật bị bỏ qua, đơn thuần bị gạt bỏ đi…
Nếu Mẹ Teresa thật sự thành thật và tin ở sự cải đạo sẽ làm cấu trúc tâm lý của họ bị nhiễu loạn, thì bà nên chống đối sự cải đạo ngoại trừ người đó tự chọn cải đạo.
Thí dụ, bạn tìm đến tôi. Tôi không tìm đến bạn. Thậm chí, tôi không bước ra ngoài cửa. Tôi chưa bao giờ tìm đến một ai cả. Bạn phải tìm đến tôi. Và tôi không cải đạo bạn cho một tôn giáo nào cả. Tôi không đặt ra lý tưởng ở đây, Tôi không cho bạn giáo lý, giáo điều nào cả. Tôi đơn thuần giúp bạn thanh tịnh. Sự vắng lặng thanh tịnh không phải là tín đồ Công Giáo hoặc tín đồ Ấn Giáo. Sự vắng lặng chỉ là sự vắng lặng. Tôi dạy bạn lòng thương yêu. Tình thương không Công giáo, Ấn Giáo hoặc Hồi giáo. Tôi dạy bạn tỉnh giác. Tỉnh thức đơn thuần là tỉnh giác. Nó không thuộc về ai cả. Và tôi gọi đây là sự sùng đạo chơn chánh.
Đối với tôi, Mẹ Teresa và người như bà là những kẻ đạo đức giả, nói một điều làm một nẽo sau cái mã ngoài đẹp đẽ đó. Đây là toàn bộ cuộc cờ của chính trị, chính trị dựa trên con số. Và bà viết, “Với những tĩnh từ mà ngài thêm vào cho tôi, tôi tha thứ cho ngài với tình thương vô biên.” Trước tiên, tình thương không cần phải tha thứ vì trước nhất nó không phải là sân hận. Để tha thứ cho một người nào, trước nhất bạn phải giận họ, đó là điều kiện tiên quyết.
Tôi không tha thứ cho Mẹ Teresa gì cả, vì tôi không hề giận bà. Tại sao tôi phải tha thứ cho bà? Bà chắc chắn là giận dữ lắm. Đó là tại sao tôi muốn bạn phải suy nghiệm trên sự sự việc này. Nghe kể rằng Đức Phật không bao giờ tha thứ cho một ai cả với lý do đơn giản là ngài không bao giờ giận ai cả. Làm sao bạn có thể tha thứ mà không giận trước được? Không thể nào. Chắc chắn là bà giận lắm… Bà không nhận thức được là tôi sẽ làm gì với lá thư của bà!
Bà viết, “Tôi tha thứ cho ngài với tình thương lớn lao.” Như là có tình thương lớn và tình thương nhỏ vậy. Tình thương đơn thuần là tình thương. Nó không thể là lớn hay nhỏ được. Bạn có nghĩ rằng tình thương là có số lượng hay không? Một ký tình thương, hai ký tình thương. Có bao nhiêu ký tình thương mới được xem là tình thương lớn lao? Hoặc phải cần đến một tấn tình thương?
Tình thương không ở lượng mà là ở phẩm. Và phẩm thì bất khả đo lường. Nó không lớn không nhỏ. Khi có người nào nói với bạn rằng, “Tôi yêu thương bạn vô cùng lớn lao!” Hãy coi chừng! Tình thương chỉ là tình thương. Nó không thể nhỏ hơn hoặc nó không thể lớn hơn. Không có vấn đề lớn hay nhỏ, nhiều hay ít.
Và tôi phạm tội gì mà bà phải tha thứ tôi? Cũng là sự vô minh của Công giáo. Họ luôn tha thứ! Tôi chưa bị phạm tội lỗi nào cả, tại sao bà phải tha thứ cho tôi?
Tôi sẽ bám vào tất cả tĩnh từ đó, và tôi sẽ cộng thêm vài tĩnh từ nữa, rằng bà ngu xuẩn, đần độn, tầm thường! Và người cần phải tha thứ chính là bà, không phải tôi, vì bà đã phạm tội. Bà viết trong thơ, “Tôi tranh đấu qua sự chấp nhận tội lỗi phá thai.” Phá thai không phải là tội lỗi. Trong một thế giới bị nạn nhân mãn này, phá thai là đức hạnh. Và nếu phá thai là tội lỗi thì Đức Giáo Hoàng và Mẹ Teresa và đồng đảng phải chịu trách nhiệm vì họ đã chống mọi phương pháp ngừa thai. Họ chống cả thuốc ngừa thai. Họ là nguyên nhân của tất cả mọi phá thai. Đối với tôi, họ là tội phạm lớn!
Trong thế giới đông dân số này, mọi người đói khổ và chống dùng thuốc ngừa thai là tội lỗi không tha thứ được! Thuốc ngừa thai là một trong cống hiến quan trọng nhất của khoa học hiện đại cho nhân loại.. Nó có thể giúp trái đất này là một Thiên Đàng…
Tôi muốn giảm hết nghèo đói. Tôi không muốn phụng sự người nghèo đói. Để quá đủ rồi! Mười ngàn năm qua, những kẻ vô minh ngu xuẩn đã phục vụ người nghèo đói rồi, vẫn không thay đổi được gì cả. Nhưng bây giờ chúng ta có đủ kỹ thuật để chấm dứt nạn nghèo đói này. Cho nên, nếu ai cần được tha thứ chính là loại người này. Do Đức Giáo Hoàng mà ra cả, Mẹ Teresa, vân vân và vân vân, họ cần được tha thứ. Họ là tội phạm, nhưng tội lỗi của họ bạn cần phải có trí tuệ mới hiểu được.
Và với thái độ ngã mạn, “Ta thánh thiện hơn người”, bà viết, “Tôi tha thứ ngài. Tôi cảm giác rất tội nghiệp cho ngài,”
Và bà còn nói, “Xin sự gia trì của Thượng Đế đến với ngài, ngập tràn trái tim ngài với tình thương của Thượng Đế.” Đúng là phân bò!
Tôi không tin Thượng Đế là một con người, cho nên không có Thượng Đế nào như một con người có thể tha thứ cho tôi hoặc bất kỳ một người nào cả. Thượng Đế chỉ là sự nhận thức. Thượng Đế không là một con người để trực diện. Nó là tâm thức thanh tịnh vô nhiễm của bạn! Và tại sao Thượng Đế phải gia trì tôi? Tôi có thể gia trì tất cả mọi thánh thần của bạn! Tại sao tôi phải đòi hỏi sự gia trì của bất cứ một ai? Tôi an lạc và thanh thản nên không cần! Và tôi không tin là có một Thượng Đế nào cả. Tôi đã tìm khắp cùng mọi ngõ ngách và ngài không tồn tại. Chỉ có trong tâm trí của người vô minh mới tin là có một Thượng Đế tồn tại.
Tôi không phải là kẻ vô thần, nên nhớ là tôi cũng không phải là người hữu thần. Thượng Đế không phải là một con người đối với tôi mà chỉ là một thực tại và thực tại đó cảm nhận được khi bạn đạt đến đỉnh tối hậu của đại định. Bỗng nhiên bạn cảm nhận được tính thiêng liêng trôi chảy khắp cùng toàn pháp giới. Không có một Thượng Đế nào, nhưng có thể tánh Chân Như.
Tôi thích lời phát biểu của H.G. Wells về Đức Phật Cồ Đàm. Ông nói rằng Đức Phật Cồ Đàm là bậc Vô thần nhất mà cũng là một bậc Hữu thần nhất thế giới mà bạn có thể tìm thấy, nhưng tôi biết thể tánh thiêng liêng này.
Thể tánh thiêng liêng này như hương thơm, một kinh nghiệm của nguồn an lạc vô biên, của sự tự do tuyệt đối. Bạn không cầu nguyện Thể tánh thiêng liêng này. Bạn không thể xây dựng hành giả của thể tánh thiêng liêng này. Bạn không thể nói, “Xin Thượng Đế gia trì cho bạn.” Và đó cũng là một điều kiện, “Xin Thượng Đế gia trì ngài trong năm 1981” Thật là keo kiệt! Và còn năm 1982 thì sao? Thật là dũng cảm! Thật là sự chia sẻ lớn! Thật là rộng rãi làm sao!
“Và tràn ngập trái tim bạn với tình thương của ngài.” Trái tim của tôi đã tràn ngập với tình thương ! Không còn không gian cho tình thương của ai khác nữa. Tại sao trái tim của tôi tràn ngập với tình thương của người nào khác? Một tình thương vay mượn không hề là tình thương. Trái tim có hương thơm riêng của nó. Nhưng thứ vô nghĩa này lại được cho là vô cùng sùng đạo. Bà viết với một sự tham ái để tôi có thể thấy bà sùng đạo như thế nào, và tất cả những gì tôi có thể thấy đơn thuần bà là người tầm thường, vô minh, giống như mà mọi con người tầm thường mà bạn có thể tìm thấy bất cứ giữa đám đông nào.
Tôi đã từng gọi bà là Mẹ Teresa, nhưng tôi nghĩ là tôi phải chấm dứt gọi bà là Mẹ Teresa vì tôi không phải là người lịch sự nhưng tôi sẽ trả lời đầy đủ cho bà. Bà gọi tôi là “Ông Rajneesh thân mến!”, cho nên bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ gọi bà là “Bà Teresa thân mến…” để cho đúng phép lịch sự, cho đúng là con người có lễ độ và lịch sự!
Bản ngã đến từ cửa sau. Đừng cố gắng ném nó ra ngoài.
Tôi có nhận được một bản tin từ Calcutta. Người phóng viên tường trình rằng ông đến gặp Mẹ Teresa với bản tin được cắt ra từ một tờ báo về lời phát biểu rằng bà đần độn. Bà nổi điên lên xé mất bản tin này và ném nó đi. Và bà quá giận đến mức thậm chí bà không chịu bình luận gì cả. Nhưng bà đã bình luận qua hành động xé bản tin đó rồi. Và người phóng viên này nói, “Tôi thật là vô cùng thắc mắc. Tôi hỏi bà, “Mảnh báo đó là của tôi. Tôi chỉ đến đưa cho bà xem và muốn nghe lời bình luận của bà thôi mà?”
Và loại người này họ tưởng là họ tín ngưỡng. Trên thực tế, qua hành động xé bản tin đó, bà đơn thuần chứng minh lời tôi nói là đúng: Bà là kẻ đần độn… với tính cách đần độn. Tôi nhận quá nhiều sự “Bình luận”… với dấu chấm ngược khắp nơi trên thế giới… mà nếu tôi xé chúng thì tôi cũng đủ gọi là tập thể dục rồi… và tôi thì ghét tập thể dục..!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét