Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 24 tháng 11, 2020

GIẢI THIÊNG CHIÊN NG.ÁO - SỰ TÍCH BÀ CHÚ.A KH.ÓC và BỌN NÓI D.ÓC VATICU

    

Ngày xửa ngày xưa ở xứ sở Do Thái thuộc vùng Trung Đông xa xôi có một bà già rất hay khóc, số là ông mất sớm bà rất thương con ở vậy tần tảo nuôi hai đứa con gái đến lớn khôn cho đến khi chúng có gia đình riêng, đứa con gái lớn làm nghề bán dù, còn cô em thì làm nghề bán giày. 

Hôm nào trời nắng thì cô bán dù  bán đắt còn cô bán giày bán ế, bà lại buồn rầu khóc cho đứa giày bị ế, còn hôm nào trời mưa thì bà cũng buồn và khóc cho cô bán dù bị ế, cứ như thế quanh năm ngày nào trời nắng hay mưa gì người ta cũng thấy bà già này buồn rầu khóc suốt cả vùng bèn đặt cho bà cái Nick name là "Bà già hay khóc" Thời gian thấm thoát trôi mau một ngày nọ do tuổi cao sức yếu do khóc quá nhiều nước mắt bà bỗng hóa thành màu đỏ tươi như má.u bà ch.ết đi khi đôi mi còn ướt đẫm đôi dòng huyết lệ. Sự việc lạ lùng này được đồn đến tai nhà vua, vua bèn sai quan đại thần đến nơi xem xét thực hư quả đúng như là vậy, nhà Vua cho rằng đây là một sự mầu nhiệm chỉ có thần linh mới làm được phép lạ này. Nên ngài tuyên bố phong sắc thần bảo hộ và cho truyền cho dân chúng tôn thờ, bèn hạ chiếu phong cho bà tước hiệu " Đức Mẹ Sầu Bi". Lập đền thờ nguy nga hoành tráng lệ loan truyền tin mừng và sự mầu nhiệm này cho thần dân đến để cầu nguyện và nộp tiền xin lễ để cầu mong được Đức mẹ thương xót chở che hằng cứu giúp thì lập tức bức tượng khóc ra máu. Nhờ đó mà vua quan triều đình cũng thu được nhiều tiền vàng và phẩm vật do tín đồ xin lễ nộp vào để cầu bình an, tin đồn Đức Mẹ Sầu Bi hiển linh khóc ra m.áu ngày càng lan xa dần dần vua quan các nước lân bang và các nước xa xôi các phương Đông,Tây, Nam Bắc cũng học tập và làm theo xây nhà thờ và tượng mẹ hoành tráng để cho tín đồ đến để hành hương cầu nguyện sau đó thu lợi kếch sù.

Một hôm có một nhà hiền triết từ phương Đông tên là Budda Gotama (Bụt Đà) trên đường du hóa đi ngang ngôi đền thấy rất đông người đến cầu nguyện van xin Đức Mẹ bèn ghé vào hỏi thăm thì được biết nguyên nhân tại sao đức Mẹ đã ch.ết từ rất lâu nhưng vẫn còn hiển linh khóc ra m.áu là như thế...

Nghe xong ngài đến trước tượng mà nói rằng:" Thưa bà, sự việc bà khóc như vậy cũng đâu có giải quyết được vấn đề gì, nó chỉ làm cho bà hao tổn tâm trí và sức lực là nguyên nhân dẫn đến cái ch.ết không đáng có của bà mà thôi, tôi thấy thay vì trời mưa bà khóc cho đứa bán dù bị ế thì bà cười cho đứa bán giày bán đắt và ngược lại. Nếu như bà làm theo điều tôi vừa nói thì ngày nào dù nắng hay mưa gì bà cũng lạc quan yêu đời tươi cười quanh năm, hà cớ gì bà phải buồn rầu cho sinh bệnh mà khóc ra má.u đến ch.ết". Vì đã sinh ra làm kiếp con người thì không ai tránh khỏi quy luật Vô Thường biến đổi. Xét cho cùng bà còn may mắn và hạnh phúc hơn rất nhiều người. Tại sao bà chỉ nhìn vào mặt tiêu cực mà buồn rầu khổ não mà bà không nhìn vào mặt tích cực để sống lạc quan ? Ở đời ai mà chẳng có nỗi buồn phiền lo lắng trong tâm. Cái quan trọng là người nào biết cách chuyển hóa nỗi buồn thành niềm vui thì người đó sẽ có một đời sống an lạc hạnh phúc mà thôi. Nói xong ngài liền đọc bài kệ:

Hãy nghe lời Bụt dạy rằng : 
Đời người chớp nhoáng như "lằn điển quang"(*), 
Thân người giả hợp rồi tan,  
Lao xao bọt nước mơ màng chiêm bao,  
Nặng mang những nghiệp trần lao,  
Loanh quanh ba cõi lao xao sáu đường. 
Đã sanh trong cõi vô thường, 
Thì ai thoát khỏi con đường tử sanh,  
Bầu trời lồng lộng cao xanh,  
Xoay mưa trở nắng tan tành gió mây,  
Mênh mông đất nước trời dài,  
Còn đâu bể thẳm luân đầy chiều mai. 
Kể từ vô thỉ vị lai, 
Đến đời mạt pháp là ngày nay đây,  
Biết bao tan xác rã thây,  
Biết bao những nấm mả loài mồ hoang. 
Bụt xưa trượng sáu mình vàng, 
Mãn viên còn phải Niết bàn báo thân.  
Tiên gia như Lý đại quân, 
Đến ngày vô hóa hình thần cũng tan,  
Tam hoàng Ngũ đế Thánh nhân,  
Nào ai giữ được sắc thân đời đời. 
Bụt, Tiên, Hiền, Thánh, vật, người, 
Non sông biến đổi đất trời tiêu tan.  
Than ôi, cuộc thế ngỡ ngàng,  
Não nùng chết khổ, lỡ làng sống vui, 
Nếu ba hơi thở tắt rồi,  
Mưa tuôn, cỏ lợp đất vùi nắng phơi. 
Than ôi giấc mộng muôn đời ! 
Biết bao nhiêu khách đọa đày say vui. 
Hỡi vong ơi ! Hỡi hồn ơi ! 
Bao nhiêu nợ thế trả rồi thời thôi, 
Rửa lòng cho sạch trần ai,  
Rời câu dục lạc miếng mồi lợi danh, 
Tránh xa cái cửa tử sanh,  
Thoát nơi tham ái khỏi thành sân si,  
Bước vào trong cửa từ bi, 
Nương theo chơn Bụt trở về liên bang. 

Nhà hiền triết vừa nói xong thì bức tượng Mẹ Sầu Bi nở một nụ cười và dòng huyết lệ biến mất ngay lập tức. 

Từ đó về sau người ta không còn thấy tượng Đức Mẹ khóc ra m.áu nữa. Do mẹ không còn khóc thật nữa nên bọn quan lại mất đi nguồn thu khổng lồ từ việc thu tiền lễ khấn xin cầu nguyện từ các con chiên. Chúng bèn nghĩ cách đổ dầu vào tượng Mẹ, trét m.áu ch.ó, sơn đỏ hoặc dầu thông,...vào tượng để cho mẹ khóc và tung hê sự linh thiêng mầu nhiệm khắp nơi sau đó chúng tha hồ thu gom tiền khấn xin từ các tín đồ cuồng tín mê muội tìm đến để cầu nguyện, xin xỏ van lơn,...

Ghi chú: (*) Tia chớp trong cơn giông lóe lên rồi vụt tắt

Tại Sao Đức Mẹ Khóc? (sachhiem.net)





   Tại Sao Đức Mẹ Khóc? (sachhiem.net)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét