Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2020

Lý do Osho gọi Mẹ Teresa của Calcutta là một “kẻ bịp”, “lang băm” và “đạo đức giả”

Tại sao Osho nói Mẹ Têrêsa là kẻ bịp, lang băm và đạo đức giả?
Trong suốt thập kỷ, Osho đã là người phê bình Mẹ Teresa của Calcutta và hệ tư tưởng phía sau những việc làm của bà – đặc biệt là chương trình truyền giáo-cải đạo trẻ em (thông qua giáo dục). Những việc làm này dưới vỏ bọc của việc “phục vụ người nghèo” chỉ là một chiến lược chính trị của Ki-tô giáo nhằm duy trì hiện trạng và thúc đẩy việc thiết lập xã hội. Đoạn trích dưới đây được trích từ một bài nói của Osho khi ông trả lời thư của Mẹ Teresa, khi bà viết về những gì Osho đã nói trong việc bà nhận giải thưởng Nobel.
***
Chính trị gia lẫn các tu sĩ đã luôn có một âm mưu sâu sắc. Họ đã chia chẻ con người: chính trị gia cai trị bên ngoài, và tu sĩ thì cai trị bên trong. Họ cũng nhau tham gia vào âm mưu nhằm chống lại nhân loại. Họ – có thể – thậm chí còn không biết họ đang làm gì – tôi không nghi ngờ ý định của họ, họ có thể hoàn toàn không nhận thức chút nào.
Bà ấy đã phục vụ người ngèo, trẻ mồ côi, goá phụ, người già… với ý tốt, nhưng con đường dẫn đến địa ngục luôn vốn chứa đầy những ý định tốt!
Một ngày nọ tôi đã nhận được một bức thư của Mẹ Teresa. Tôi không có ý định nói bất cứ điều gì chống lại sự chân thành của bà ấy – bất cứ điều gì bà ấy viết trong thư là chân thành, nhưng nó vô thức. Bà ấy không nhận biết về những gì mình đang viết. Những điều bà ấy viết thì rất máy móc, giống như một con robot. Bà ấy nói:
“Tôi vừa nhận được một đoạn cắt từ bài phát biểu của ông. Tôi cảm thấy tiếc cho ông vì những gì ông đã nói. Ví dụ như về việc Giải thưởng Nobel. Vì những tính từ mà ông đã thêm vào tên của tôi, tôi tha thứ cho ông với tình yêu lớn.”
Bà ấy cảm thấy tiếc cho tôi! Tôi rất thích bức thư ấy. Bà ấy thậm chí còn không hiểu những tính từ mà tôi đã gắn vào tên bà ấy. Nhưng bà ấy không nhận thức được, nếu không bà ấy sẽ tiếc cho chính mình. Những tính từ mà tôi đã sử dụng là ‘kẻ bịp bợm’, rồi thì ‘lang băm’ và ‘đạo đức giả’.
Về sự lừa dối…
Kẻ lừa dối không chỉ là người đi lừa đảo người khác. Hiểu theo nghĩa xa hơn nghĩa cơ bản thông thường, thì người lừa dối còn là người lừa dối chính bản thân mình. Sự lừa dối khởi đầu từ điểm đó. Nếu bạn muốn lừa dối người khác, trước tiên bạn phải dối chính mình. Nhưng một khi bạn tự lừa dối chính mình, bạn sẽ không bao giờ nhận thức được nó, trừ khi bạn bị phơi bày bởi một ai đó bên ngoài. Bạn sẽ không nhận ra sự lừa dối đã đi rất sâu theo cả hai phía, nó giống như một con dao hai lưỡi.
Bà ấy là một kẻ lừa dối theo nghĩa “dao hai lưỡi” này. Đầu tiên bà ấy đang tự lừa dối chính mình, bởi vì thiền nhất định tạo ra một cuộc sống phục vụ, một cuộc sống từ bi – nhưng cuộc sống của việc phục vụ không có nghĩa sẽ tạo ra thiền. Mẹ Teresa không biết gì về thiền cả – đây là điểm dối lừa cơ bản của bà ấy. Bà ấy đã phục vụ những người nghèo, trẻ mồ côi, goá phụ, người già và bà ấy đã phục vụ họ với ý định tốt, nhưng con đường dẫn người ta đến địa ngục luôn đầy rẫy những ý định tốt kiểu như vậy! Tôi không nói rằng ý định của bà ấy là xấu, nhưng hậu quả mà bạn tạo ra thường không phụ thuộc vào ý định của bạn chút nào.
Bạn có thể gieo những hạt mầm của một cây với ý muốn tạo ra những bông hoa xinh đẹp, nhưng một ngày bạn không thấy hoa nào cả mà chỉ toàn gai, vì lý do đơn giản những hạt giống bạn đã gieo trồng không phải là hạt hoa chút nào. Bạn đã làm điều đó với ý định tốt. Bạn cũng đã làm việc chăm chỉ vì nó, nhưng kết quả được tạo ra chỉ nằm trong bản thân hạt giống, và bên ngoài ý định của bạn.
Bà ấy nuôi bảy ngàn người nghèo mỗi ngày. Tiền này đến từ đâu? Ai đã quyên góp số tiền này?
Bà ấy đã phục vụ những người nghèo, nhưng người nghèo đã được phục vụ trong nhiều thế kỉ rồi và cái nghèo vẫn không hề biến mất khỏi thế giới. Nghèo đói sẽ không biến mất khỏi thế giới chỉ bằng việc bạn đi phục vụ người nghèo. Thực tế, toàn bộ xã hội này đang tồn tại thông qua cách phục vụ những người nghèo. Người nghèo phải được phục vụ theo những cách nào đó để họ không cảm thấy bị ruồng bỏ. Nếu không họ sẽ trả thù, họ sẽ nổi điên, họ sẽ trở thành những kẻ giết người. Xã hội đang làm rất nhiều việc cho người nghèo, cho những mẹ goá con côi chỉ để giữ cho họ an lòng và tạo nên một bộ mặt “tốt” cho xã hội.
Do vậy, chính những người đang khai thác người nghèo cũng là người quyên góp cho những công việc này. Công việc của Mẹ Teresa được gọi là Truyền Giáo Bác Ái. Bà ấy nuôi bảy ngàn người nghèo mỗi ngày. Số tiền này đến từ đâu? Ai là người quyên góp?
Năm 1974, Đức Giáo Hoàng tặng cho bà ấy một chiếc xe Cadillac và ngay lập tức bà bán chiếc xe. Nó đã được mua với giá rất cao vì đó là xe của Mẹ Teresa, và số tiền đó được chuyển cho người nghèo. Mọi người đều rất biết ơn về điều đó, nhưng câu hỏi là, chiếc Cadillac đã đến từ đâu đầu tiên? Đức Giáo Hoàng đã không tạo ra nó. Ông ấy cũng không làm bất cứ phép lạ nào! Nó chắc hẳn phải đến từ ai đó có đủ tiền để tặng một chiếc Cadillac. Và Giáo Hoàng có nhiều tiền hơn bất cứ ai trên thế giới. Tiền đó đến từ đâu?
Và chỉ một chút trong số tiền ấy – thậm chí không tới một phần trăm – đã đến với người nghèo thông qua những người truyền giáo từ thiện này. Đây là cơ quan phục vụ cho những nhà tư bản. Họ phục vụ cho người giàu, không phải người nghèo. Nhìn bề ngoài thì họ phục vụ người nghèo, nhưng về cơ bản họ gián tiếp phục vụ người giàu. Họ cho người nghèo cảm thấy rằng “đây là một xã hội tốt, đây không phải là một xã hội xấu. Chúng ta không được nổi dậy chống đối nó…”
Những nhà truyền giáo này gieo hy vọng cho người nghèo. Nếu những người truyền giáo không ở đó, những người nghèo này sẽ trở nên tuyệt vọng đến nỗi để thoát ra sự vô vọng đó họ sẽ nổi loạn, sẽ đấu tranh. Chuyện là tôi đã chỉ trích Mẹ Teresa và nói rằng giải thưởng Nobel không nên trao cho bà ấy. Vì lẽ đó bà ấy đã cảm thấy bị xúc phạm như bà đã nói trong thư. “Ví dụ về giải thưởng Nobel”.
Trên bề mặt họ phục vụ người nghèo, nhưng sâu trong gốc rễ, một cách gián tiếp, họ đang phục vụ người giàu.
Người đàn ông Nobel này là một trong những tội đồ lớn nhất thế giới. Chiến tranh thế giới thứ nhất đã xảy ra với những vũ khí ông ấy chế tạo. Ông ấy là nhà sản xuất vũ khí lớn nhất nên đã nhận được rất nhiều tiền từ chiến tranh. Hàng triệu người đã chết bởi các vũ khí ấy thế nên có thể nói ông ấy là nhà sản xuất cái chết. Ông ấy đã kiếm được rất nhiều tiền đến nỗi giải thưởng Nobel bây giờ đang được trao bằng số tiền lãi sinh ra từ tiền của Nobel mà thôi. Và mỗi năm có hàng chục giải thưởng Nobel được trao. Người đàn ông này đã để lại bao nhiêu tiền? Và số tiền này đã đến từ đâu? Bạn không thể tìm thấy bất kì khoản tiền nào chứa nhiều “máu” hơn số tiền mà một người nhận từ giải thưởng Nobel.
Và bây giờ khoản tiền Nobel này được đưa đến các Nhà Truyền Giáo Từ Thiện. Nó đến từ chiến tranh, đến từ máu, đến từ việc giết người và cái chết. Và bây giờ nó phục vụ cho hàng trăm trẻ mồ côi, trong việc nuôi bảy ngàn người — giết hàng triệu người và nuôi bảy ngàn người, nâng đỡ một vài trẻ mồ côi sau khi đã làm cho hàng triệu đứa trẻ trở thành mồi côi. Đây là một thế giới kì lạ! Đây là kiểu số học gì? Đầu tiên tạo ra hàng triệu trẻ mồ côi, sau đó chọn ra vài trăm và đưa chúng vào các chương trình truyền giáo từ thiện!
Mẹ Teresa đã không thể từ chối giải thưởng Nobel… một khao khát được ngưỡng mộ, một tham muốn được tôn trọng trên thế giới này. Giải thưởng Nobel mang đến cho bạn sự tôn trọng lớn nhất. Bà ấy đã nhận giải thưởng này.
Jean-Paul Sartre dường như mang tính tôn giáo nhiều hơn Mẹ Teresa, bởi vì ông ấy đã từ chối giải thưởng này. Ông ấy đã từ chối số tiền đó, từ chối sự tôn trọng đó, đơn giản vì lý do giải thưởng này không có nguồn gốc đúng. Thứ hai, ông nói (bằng hàm ý), “Tôi không thể chấp nhận bất kì sự tôn trọng nào từ xã hội điên rồ này. Bởi vì nếu tôi chấp nhận sự tôn trọng từ xã hội điên rồ này đồng nghĩa với việc tôi tôn trọng sự điên rồ của nhân loại.” Người đàn ông này dường như đi xa hơn về tôn giáo, tâm linh và cả chân thật hơn so với Mẹ Teresa rất nhiều.
Đó là lý do tại sao tôi gọi những người như Mẹ Teresa là “kẻ bịp”. Họ không lừa dối một cách có nhận thức đâu. Chắc chắn là họ không cố ý, nhưng điều đó không quan trọng vì sau cùng kết quả đều sẽ lộ ra rất rõ ràng. Mục đích cũng như chức năng của họ trong xã hội này giống như chất bôi trơn cho những vòng quay của xã hội. Nó giúp cho cỗ máy của khai thác và áp bức có thể tiếp tục hoạt động một cách nhẹ nhàng trôi chảy. Những người ấy là chất bôi trơn! Họ đang lừa dối người khác và lừa dối chính họ.
Về “lang băm”…
Và tôi gọi họ là “những lang băm” bởi vì một người tôn giáo thật sự, một người như Jesus— bạn có thể hình dung việc Jesus nhận được một giải Nobel không? Không thể nào. Bạn có thể tưởng tượng Socrates nhận giải Nobel không? hay Mansur Al-Hallaj? Nếu Jesus không thể nhận giải thưởng Nobel và Socrates không thể nhận giải thưởng Nobel— và đây là những người tôn giáo thật sự, những người đã thức tỉnh – Nếu họ còn chẳng nhận được gì thì Mẹ Teresa là ai?
Người tôn giáo thật sự là người mang tính nổi loạn, thường thì sẽ xã hội lên án anh ta. Jesus bị kết án như một tên tội phạm trong khi Mẹ Teresa lại được tôn vinh như một vị thánh. Có một điều cần suy ngẫm ở đây: Nếu Mẹ Teresa là đúng, thì Jesus hẳn là một tội phạm; và nếu Jesus đúng thì Mẹ Teresa chỉ là một Charlatan – một lang băm chứ không khác gì. Charlatans luôn được xã hội ca ngợi vì sự hữu ích của họ cho xã hội này, cho việc giữ gìn hiện trạng này.
Về đạo đức giả…
Bất cứ tính từ nào tôi dùng, tôi đều dùng một cách rất nhận thức. Tôi không bao giờ sử dụng một từ mà không xem xét. Và tôi đã dùng từ “đạo đức giả”. Những người này là những kẻ đạo đức giả bởi vì nền tảng lối sống của họ bị chia rẽ – trên bề mặt là thứ này nhưng bên trong lại là thứ khác.
Bà ấy viết, “Gia đình Tin Lành không được nhận nuôi đứa trẻ (mồ côi) không phải vì họ theo đạo Tin Lành, mà vì lúc đó chúng tôi không có đứa trẻ nào để có thể trao cho họ.”
Giờ thì nhìn xem, giải thưởng Nobel được trao cho bà ấy vì đã giúp đỡ hàng ngàn trẻ mồ côi. Và luôn có hàng ngàn đứa trẻ mồ côi khác đang sống trong trung tâm bà ấy điều hành. Bỗng dưng bà ấy không còn trẻ mồ côi nào? Và ở Ấn Độ bạn có thể thực sự chạy thoát khỏi trẻ mồ côi không? Người Ấn Độ có khả năng tạo ra bao nhiêu trẻ mồ côi như bạn muốn, thực tế là nhiều hơn cả bạn muốn.
Gia đình Tin Lành bị từ chối đã không bị từ chối ngay lập tức. Nếu không có trẻ mồ côi, nếu tất cả trẻ mồ côi đã được nhận nuôi, vậy sau đó Mẹ Teresa sẽ làm gì với bảy trăm nữ tu đang làm việc tại đó? Công việc của họ là gì? Bảy trăm nữ tu…. Họ sẽ nuôi nấng và chăm sóc ai? Vậy mà bà ấy lại nói là không có một đứa trẻ mồ côi nào cả vào thời điểm đó. Thật lạ lùng. Lạ hơn nữa là nó xảy ra ở Calcutta – nơi mà bạn thậm chí có thể tìm thấy trẻ em ở trong thùng rác hoặc có thể chỉ cần nhìn ra ngoài đường là đủ để thấy rất nhiều trẻ… Thậm chí bọn trẻ sẽ tự tìm đến, bạn không cần phải tìm chúng chút nào.
Vậy mà đột nhiên họ hết trẻ mồ côi… Nếu gia đình ấy bị từ chối ngay lập tức, nó sẽ là vấn đề khác. Nhưng gia đình ấy đã không bị từ chối ngay lập tức. Họ được hứa hẹn, “Vâng, bạn có thể nhận được một đứa trẻ mồ côi. Hãy điền vào mẫu đơn này.” Vì lời nói này mà họ đã điền vào mẫu đơn ấy đầy đủ cho tới lúc họ phải điền về tôn giáo của họ. Tận đến lúc đó viện vẫn có những đứa trẻ mồ côi. Nhưng đến khi họ điền vào mẫu đơn rằng, “Chúng tôi theo đạo Tin Lành”, ngay lập tức Mẹ Teresa tuyên bố họ đã hết trẻ mồ côi trong viện.
Lý do này đã được họ nói với chính gia đình Tin Lành đó. Bây giờ, đây là đạo đức giả. Đó là sự lừa dối. Thật xấu xí. Lý do được đưa ra cho chính gia đình ấy là vì những đứa trẻ… Những đứa trẻ đang ở đó, làm sao mà bà ấy có thể nói, “Chúng tôi không có trẻ mồ côi nào nữa cả?” Bọn trẻ vốn luôn được trưng ra như một cuộc triển lãm.
Bà ấy cũng đã mời tôi :
“Ông có thể đến bất cứ lúc nào. Ông được đón chào để đến thăm nơi này, để xem những đứa trẻ mồ côi và cả công việc của chúng tôi.”
Họ đã làm cho công việc của họ trở nên giống như một buổi triễn lãm.
Thực tế, gia đình Tin Lành ấy vốn đã chọn được đứa trẻ mồ côi mà họ muốn nhận nuôi. Vậy nên bà ấy không thể nói với họ, “ Xin lỗi vì chúng tôi không còn trẻ mồ côi nữa.”
Bà ấy nói với họ, “Những đứa trẻ mồ côi này đang được nuôi dưỡng theo niềm tin của Giáo Hội Công Giáo La Mã, nên nếu trao cho một gia đình Tin Lành thì điều đó sẽ rất tệ cho sự phát triển tâm lý của chúng. Bởi vì nó sẽ tạo ra một sự rối loạn. Bây giờ nếu trao đứa trẻ cho ông bà sẽ khiến chúng bị rối loạn và không tốt cho chúng. Đó là lý do tại sao chúng tôi không trao đứa trẻ này cho các bạn, bởi vì các bạn theo đạo Tin Lành.”
Đó là lý do được đưa ra cho họ. Và họ không phải là những người ngu ngốc. Người chồng là giáo sư tại một trường đại học ở Châu Âu – Ông ta bị sốc, người vợ cũng bị sốc. Họ đã đến từ nơi rất xa chỉ để xin nhận nuôi một đứa trẻ, và họ đã bị từ chối vì họ là một người Tin Lành. Nếu họ viết vào đơn là “Công giáo”, chắc chắn ngay lập tức họ sẽ được nhận đứa trẻ.
Việc cải đạo…
Có một điều cần phải hiểu, đó là những đứa trẻ này về cơ bản là người theo đạo Hindu. Nếu Mẹ Teresa thật sự quan tâm đến lợi ích tâm lý của chúng, thì chúng nên được cho phép đi theo đạo Hindu mới phải. Nhưng chúng lại được nuôi dưỡng theo Giáo Hội Công Giáo…. Những đứa trẻ theo đạo Hindu đang được nuôi dưỡng theo đạo Công giáo và tâm lý của chúng không bị xáo trộn? Bây giờ nếu chuyển sang Tin Lành thì tâm lý của chúng lại bị xáo trộn? Và nếu điều này là đúng thì Mẹ Teresa đừng bao giờ nên cố gắng cải đạo bất kì ai thành người Công Giáo.
Đó là toàn thể công việc của họ: cải đạo mọi người. Chỉ vài ngày trước có một điều luật được nhắc tới trong Quốc Hội Ấn Độ: “Tự do tôn giáo”. Mục đích của dự luật là không ai được phép chuyển đổi, cải đạo bất kỳ ai sang tôn giáo khác. Trừ khi một người chọn việc cải đạo dựa trên ý muốn của chính họ thì không ai được phép cải đạo họ. Và Mẹ Teresa là người đầu tiên phản đối. Cả đời bà ấy đã chưa bao giờ phản đối bất cứ điều gì, đây là lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối cùng bà ấy phản đối nó. Bà ấy đã viết một lá thư cho Thủ tướng và đã có một cuộc tranh luận gay gắt giữa bà ấy và Thủ Tướng. Việc tranh luận của họ đã tạo ra rất nhiều ồn ào trên khắp đất nước. Các chính trị gia luôn rất quan tâm đến phiếu bầu và họ không thể mất các phiếu bầu Ki-tô giáo, vậy nên dự luật bị huỷ bỏ.
Bà ấy đã rất nhiệt tình về việc chuyển đổi mọi người. Nếu người ta đã không bị cải đạo, thì các tín độ Ki-tô giáo trên thế giới sẽ là ai?
Ki-tô giáo tồn tại mới chỉ hai ngàn năm nhưng đã nhanh chóng trở thành tôn giáo có số tín đồ lớn nhất trên thế giới. Những người đó từ đâu đến? Tất cả đến từ việc cải đạo, những phương pháp cải đạo khác nhau.
Trong quá khứ, Ki-tô giáo và Hồi giáo đánh nhau và đều cố cải đạo người khác thành tôn giáo của họ theo cách rất bạo lực. Hồi giáo bị tụt lại phía sau vì họ không có điều kiện học hỏi các công nghệ mới nhất. Trong khi Ki-tô giáo thì rất thức thời vì họ thuộc về thế giới phương Tây, họ nhanh chóng cập nhật về mọi thứ. Họ loại bỏ những ý tưởng cũ về việc trói buộc bạn, điều đó đã trở nên lỗi thời. Bây giờ họ phục vụ bạn – họ cho bạn bánh mì và bơ, các dịch vụ và giáo dục, bệnh viện và trường học, trường đại học. Họ mua chuộc bạn. Bây giờ từ sức mạnh về quân sự họ đã chuyển đổi sang sức mạnh về kinh tế, nhưng sự truyền-giáo-cải-đạo vẫn tiếp tục.
Có nhiều bằng chứng cho thấy Ki-tô giáo không thể cải đạo dù chỉ một người Hindu giàu có. Làm thế nào để bạn có thể cải đạo một người Hindu giàu có? Bạn không thể mua chuộc anh ta. Bạn chỉ có thể cải đạo cho những người ăn xin nghèo, bởi vì họ có thể bị mua chuộc một cách dễ dàng, họ có thể bị mua chuộc rất dễ dàng.
Nếu Mẹ Teresa thật sự thành tâm và tin tưởng rằng việc cải đạo một người làm xáo trộn tâm linh của người đó, thế thì bà ấy nên chống lại việc cải đạo, trừ khi người đó tự quyết định việc cải đạo này.
Đối với tôi, Mẹ Teresa và những người như bà là những kẻ đạo đức giả: nói một điều, làm những điều khác đằng sau một cái vỏ bọc đẹp đẽ. Đó là toàn bộ trò chơi chính trị – chính trị của những con số.
Về tức giận và tha thứ…
Và bà ấy nói, “Cho những tính từ mà ông đã thêm vào tên của tôi, tôi tha thứ cho ông với một tình yêu lớn.” Thứ nhất, tình yêu không cần được tha thứ vì ngay từ đầu nó không hề giận dữ chút nào. Để tha thứ cho ai đó trước tiên bạn phải tức giận, đó là điều kiện tiên quyết. Tôi không tha thứ cho Mẹ Teresa bởi vì tôi hoàn toàn không hề tức giận gì với bà ấy cả, thế thì tại sao tôi phải tha thứ? Có gì để mà tha thứ? Nhưng bà ấy đã tức giận. Đây là lý do tại sao tôi muốn bạn bắt đầu suy ngẫm về những điều này.
Người ta nói rằng Phật không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai, đơn giản vì ông ấy không bao giờ tức giận. Làm thế nào để bạn có thể tha thứ khi mà bạn không hề tức giận? Không thể nào. Bà ấy chắc chắn đã tức giận. Đây là những gì tôi gọi là sự vô thức: bà ấy đã không nhận thức được những gì bà ấy đang viết, bà ấy không nhận thức được những gì tôi sẽ làm với lá thư của bà ấy!
Bà ấy nói: “Tôi tha thứ cho ông với một tình yêu lớn”… như thể có tình yêu nhỏ và tình yêu lớn, và những thứ tương tự thế. Tình yêu đơn giản là tình yêu. Nó không thể vĩ đại, cũng không thể nhỏ bé. Bạn có nghĩ về tình yêu như một thứ có thể định lượng không? Một kilogram tình yêu hay hai kilogram tình yêu? Bao nhiêu kilogram tình yêu thì mới được gọi là tình yêu lớn? Hay là cần bao nhiêu tấn? Tình yêu không phải là số lượng, nó là chất lượng. Và tôi đã phạm lỗi gì mà cần bà ấy tha thứ cho tôi? Đây lần nữa lại chỉ là một ý tưởng cũ kĩ ngu ngốc của Ki-tô giáo về sự tha thứ. Tôi không đang thú tội, vậy tại sao bà ấy phải tha thứ cho tôi?
Sự lựa chọn…
Tôi vẫn giữ các tính từ này và sẽ thêm một vài từ khác nữa: rằng bà ấy thật ngu ngốc, tầm thường và ngớ ngẩn. Và nếu có bất cứ ai cần được tha thứ thì đó là bà ấy, không phải tôi. Bởi vì bà ấy đang phạm một lỗi lớn. Bà ấy đã nói trong bức thư này, “Tôi đang chiến đấu với tội ác phá thai”. Phá thai không phải là một tội lỗi – trong thế giới đông dân này, phá thai là một việc tốt. Và nếu phá thai là tội thì Đức Giáo Hoàng và Mẹ Teresa và toàn thể người của họ phải chịu trách nhiệm cho việc làm đó. Vì họ chống lại các biện pháp tránh thai, họ chống lại các phương pháp ngừa thai, họ chống lại thuốc. Họ mới thật là những người, là nguyên nhân của mọi vụ phá thai, họ nên chịu trách nhiệm. Đối với tôi, họ là những tội phạm.
Trên thế giới quá tải dân số này, nơi con người đang đói và chết vì đói, việc chống lại thuốc ngừa thai là không thể tha thứ được. Thuốc ngừa thai là một trong những đóng góp quan trọng nhất của khoa học hiện đại cho nhân loại – nó có thể biến trái đất thành thiên đường. Nhưng chắc chắn ở thiên đường này sẽ không có trẻ mồ côi, thế thì rồi điều gì sẽ xảy ra với Mẹ Teresa và Giáo hoàng? Và trong thiên đường đó ai sẽ lắng nghe Giáo hoàng? Mọi người sẽ rất hạnh phúc, ai sẽ bận tâm về những người này? Và ai sẽ nghĩ về một thiên đường sau khi chết? Nếu thiên đường ở đây bây giờ thì không cần phải phát minh ra những dự án, ước mơ, tưởng tượng về một thiên đường nào nữa…
Tôi muốn tiêu diệt sự đói nghèo. Tôi không muốn phục vụ người nghèo – đủ là đủ.
Mười ngàn năm phục vụ người nghèo một cách ngu ngốc đã chẳng thay đổi bất cứ điều gì. Nhưng bây giờ chúng ta đang có đủ công nghệ để xoá bỏ sự nghèo đói một cách triệt để hơn bao giờ.
Tóm lại là…
Nếu như bất cứ ai cần được tha thứ thì đó là những người này. Đó là Giáo hoàng, Mẹ Teresa,… họ là những người cần được tha thứ. Họ là tội nhân – nhưng để thấy tội ác của họ bạn sẽ phải cần có một trí thông minh lớn.
Và hãy thấy thái độ bản ngã trong những tuyên bố “Thánh thiện hơn ngươi” này. Bà ấy nói, “Tôi tha thứ cho ông”, “Tôi thấy tiếc cho ông”, và thậm chí là, “Cầu mong phước lành của Thượng đế ở cùng ông và lấp đầy trái tim ông bằng tình yêu của Ngài.” Thật nhảm nhí!
Tôi không tin vào bất kì Thượng đế nào trong hình ảnh một con người, vì vậy không có Thượng đế nào có thể ban phước cho tôi hay bất kì ai khác. Thượng đế chỉ là một sự nhận biết, Thượng đế không phải là một ai đó để gặp. Thượng đế là trạng thái thuần khiết của ý thức bạn… Tôi không phải người vô thần, hãy nhớ điều đó, nhưng tôi cũng không phải là người hữu thần. Thượng đế không phải là một cá nhân con người đối với tôi mà là một sự hiện diện, và sự hiện diện đó được cảm nhận khi bạn đạt đến cao trào của thiền định. Bạn đột nhiên cảm thấy tính thượng đế tràn ngập toàn thể sự tồn tại này. Không có Thượng đế nhưng có sự tính thượng đế…. “Và lấp đầy trái tim của ông với tình yêu của Ngài.” Trái tim tôi tràn đầy tình yêu của tôi! Không có không gian cho bất cứ tình yêu của ai khác trong đó. Và tại sao trái tim tôi phải ngập tràn tình yêu của bất kì ai khác? Một tình yêu vay mượn không phải là một tình yêu. Trái tim có hương thơm riêng của nó.
Nhưng những điều vô nghĩa này đang được cho là rất tôn giáo. Bà ấy viết thư với mong muốn tôi sẽ thấy bà ấy là người tôn giáo đến thế nào… Và tất cả những gì tôi thấy, bà ấy chỉ là một người bình thường và ngốc nghếch, kiểu người bạn có thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào giữa những người trung bình khác.
Tôi đã luôn gọi bà ấy là Mẹ Teresa – nhưng tôi nghĩ tôi nên ngừng gọi bà ấy là Mẹ Teresa. Vì tôi không phải một quý ông lắm đâu, nhưng dù vậy tôi vẫn phải trả lời thư cho thoả đáng. Bà ấy đã gọi tôi là “Ông Osho thân mến, vậy nên từ giờ trở đi tôi sẽ gọi bà ấy là “Cô Teresa thân mến!”- chỉ để trở nên lịch sự mà thôi!
Một bản dịch của “Học viện Anh ngữ Thần Chú”
Memer dịch: Đinh Hà Tú Trinh
Hiệu chỉnh: Phi Tuyết
Link bài gốc tiếng Anh:
Osho talks about Mother Teresa of Calcutta

Thứ Năm, 23 tháng 7, 2020

Thư của OSHO gửi Teresa - Vạch Trần chiêu bài Thu gom tín đồ dưới vỏ bọc nuôi dưỡng trẻ mồ côi của Ki tô giáo

Thư của OSHO gửi Teresa - rất đáng đọc
Mẹ Teresa được giải thưởng Hòa Bình Thế Giới cho việc thiện nguyện của bà tại Ấn độ mà Osho phê bình. Cuối năm 1980, Mẹ Teresa viết thư cho Osho.
Chính trị gia và linh mục lúc nào cũng trong một âm mưu lớn. Họ phân khai con người. Chính trị gia thống trị bên ngoài và linh mục thống trị bên trong. Chính trị gia thống trị ngoại giới và linh mục thì thống trị nội giới. Họ đều cùng đoàn kết trong một âm mưu lớn chống lại toàn thể nhân loại. Có lẽ ngay cả họ cũng không ý thức việc họ đang làm. Tôi không hoài nghi ý định của họ. Có lẽ, họ hoàn toàn vô thức.
Mới ngày hôm kia, tôi có nhận được lá thư của Mẹ Teresa. Thật tình, tôi không có ý định nói bất cứ lời gì chống bà cả; bất cứ những gì bà viết trong thơ là chân thành, nhưng vô thức. Bà không ý thức bà đang viết gì. Nó có tính cách máy móc, nó như một bộ máy rô bốt. Bà viết, “Tôi mới nhận được một phần diễn văn của ngài. Tôi cảm thấy rất tội nghiệp cho ngài như khi ngài phát biểu – Giải Hòa Bình Thế Giới. Với các tĩnh từ mà ngài thêm vào tên của tôi, tôi tha thứ cho ngài qua tình thương lớn lao.“
Bà cảm thấy rất tội nghiệp cho tôi… Tôi thật thích thú với lá thư này! Thậm chí bà cũng không hiểu được những tĩnh từ mà tôi sử dụng về bà. Nhưng bà không ý thức được, nếu không thì bà sẽ cảm thấy rất tội nghiệp cho bản thể của bà.
Tĩnh từ mà tôi đã sử dụng… Bà kèm theo phần diễn văn với lá thư… Tĩnh từ đầu tiên là "kẻ lừa dối, người bịp bợm và đạo đức giả." Tôi phê bình bà và nói rằng Giải Hòa Bình Thế Giới không nên cho bà, và bà đâm ra bực mình. Bà nói trong thơ (về “Giải thưởng Hòa Bình Thế Giới.”)
Nhân vật sáng lập Giải Hòa Bình Thế Giới là một trong những tội phạm lớn nhất của thế giới. Đệ nhất Thế chiến được đánh nhau bởi vũ khí của ông. Ông là nhà sản xuất vũ khí.
Mẹ Teresa không thể chối từ giải thưởng Hòa Bình Thế Giới. Vẫn sự tham ái được kính ngưỡng. Vẫn sự tham ái được tôn kính ở thế giới này… và Giải thưởng Hòa Bình Thế Giới cho bạn sự tôn kính lớn lao nhất… Bà nhận giải thưởng này...
Vì lý do đó tại sao tôi gọi người như Mẹ Teresa là “kẻ lừa dối”. Họ không dối gạt với tính cách hữu ý, chắc chắn rồi, không cố ý, nhưng không thành vấn đề. Kết quả, cứu cánh rất rõ ràng. Mục tiêu của họ là làm việc trong xã hội này, như một thứ dầu khiến bánh xe xã hội, bánh xe bóc lột, đối nghịch được chạy một cách trơn tru. Họ là thứ dầu trơn đó! Họ đang lường gạt kẻ khác và họ cũng đang tự lường gạt mình. Và tôi gọi họ là “kẻ bịp bợm,” vì người sùng đạo chơn chánh, bậc giác ngộ như Đức Chúa Giê Su… Bạn có thể hình dung được Đức Chúa Giê Su nhận giải thưởng Hòa Bình Thế Giới hay không? Không thể nào! Nếu Đức Chúa Giê Su không thể có được giải Hòa Bình Thế Giới, nếu Socrates không thể có được giải Hòa Bình Thế Giới… và họ là những bậc sùng tín chơn chánh, bậc tỉnh thức… thì Mẹ Teresa là ai đây?
Người tín ngưỡng chơn chánh thường đầy tính nổi loạn. Xã hội kết án họ. Đức Chúa Giê Su bị kết án như là một kẻ tội phạm và Mẹ Teresa được tôn xưng như một vị thánh. Đây là một điều nên suy gẫm. Nếu Mẹ Teresa đúng thì Đức Chúa Giê Su là tội phạm và nếu Đức Chúa Giê Su đúng thì Mẹ Teresa chỉ là kẻ lừa bịp, không gì khác cả. Kẻ bịp bợm luôn được xã hội tán dương vì họ giúp đỡ xã hội, theo hiện trạng xã hội.
Bất cứ tĩnh từ nào tôi dùng, tôi đã dùng một cách rất hữu ý. Tôi chưa bao giờ sử dụng một chữ nào mà không cân nhắc cả. Và tôi phải sử dụng từ “Đạo đức giả”. Những người này là kẻ đạo đức giả vì lối sống căn bản của họ phân liệt. Mặt ngoài thì khác, bên trong thì lại khác.
Bà viết, “Gia đình người Tin Lành này bị chối từ không cho nhận con nuôi không phải vì họ là tín đồ Tin lành mà bởi vì lúc đó chúng tôi không có con mồ côi cho họ.”
Giải Hòa Bình Thế Giới được thưởng cho bà vì bà đã giúp hàng nghìn trẻ mồ côi và có cả hàng nghìn trẻ mồ côi trong viện mồ côi mà bà xây dựng. Tự nhiên, bà không còn trẻ mồi côi nào nữa? Người Ấn có thể sinh ra nhiều trẻ mồ côi nếu bạn muốn, trên thực tế, nhiều hơn cả bà muốn nữa!
Và gia đình Tin Lành này bị từ chối ngay. Nếu không có trẻ mồi côi sẵn, nếu tất cả mọi trẻ mồ côi đều được người nhận nuôi hết rồi thì Mẹ Teresa làm gì với bảy trăm Ma sơ vậy? Công việc của họ là gì? Bảy trăm Ma sơ… vậy họ đang nuôi dưỡng ai đây? Không còn một trẻ mồ côi nào… Lạ lùng! Và tại Calcutta! Bạn có thể tìm thấy trẻ mồ côi lê lết khắp nơi trên các đường phố… Bạn có thể thấy được trẻ mồi côi ngay trong thùng rác. Họ chỉ cần nhìn vào thùng rác là họ có thể tìm thấy biết bao nhiêu trẻ mồ côi. Bạn có thể bước ra ngoài đạo tràng là bạn có thể bảo trợ trẻ mồ côi được ngay. Chúng sẽ tự tìm đến, bạn không cần phải tìm chúng!
Bỗng nhiên, họ không còn trẻ mồ côi nào. Nếu gia đình này bị chối từ ngay thì hoàn toàn là một vấn đề khác. Nhưng gia đình Tin lành này không bị chối từ ngay. Họ được dặn rằng, “Các vị có thể bảo trợ được trẻ mồ côi. Chỉ điền đơn này là đủ rồi.” Sau đó, tờ đơn được điền vào. Khi họ điền đến chỗ họ phải ghi chú tôn giáo của họ, ngay lúc đó, thì còn nhiều trẻ mồ côi lắm, nhưng khi họ điền vào tờ đơn là, “Chúng tôi thuộc Nhà Thờ Tin Lành.” Lập tức, họ không còn trẻ mồ côi nào nữa!
Và lý do này không phải là cho chính gia đình Tin Lành. Thật là đạo đức giả! Một vụ lường gạt! Xấu xa! Lý do là vì những trẻ mồ côi đó… đang có mặt ở đó, cho nên làm sao bà có thể nói rằng, “Chúng tôi không có trẻ mồ côi nào cả!” Và trẻ mồ côi thì đang được thao diễn! Bà cũng từng mời tôi viếng thăm, “Ngài có thể đến bất cứ lúc nào và ngài luôn được chào đón ở các viện mồ côi này để thăm các trẻ mồ côi này và việc làm của chúng tôi! – “Trẻ mồ côi lúc nào cũng được phô bày cả!”
Trên thực tế, gia đình Tin Lành này đã chọn một đứa trẻ mồ côi rồi. Đứa trẻ mồ côi mà họ nhận nuôi, cho nên bà không thể nói với gia đình này rằng, “Vì chúng tôi không còn trẻ mồ côi. Chúng tôi thật xin lỗi.”
Bà nói với họ, “Những đứa trẻ này được nuôi dưỡng theo con đường của Nhà thờ La Mã và sẽ không tốt cho sự phát triển tâm lý của chúng vì sẽ có sự rối loạn đối với chúng. Nếu cho quý vị nhận nuôi đứa trẻ mồ côi này thì sẽ khiến đứa trẻ bị hỗn loạn và sẽ không tốt cho chúng. Đó là lý do tại sao chúng tôi không thể giao đứa trẻ mồ côi này cho anh chị được, vì anh chị là tín đồ Tin Lành.”
Chính xác đó là lý do đó mà bà cho họ biết. Và họ không phải là người bình thường. Người chồng là giáo sư trong viện đại học Âu Châu… Ông sửng sốt, người vợ cũng sửng sốt. Họ đến từ một quốc gia xa xôi để chỉ bảo trợ một đứa trẻ mồ côi và họ bị từ chối cũng chỉ vì họ là tín đồ Tin Lành. Nếu mà họ điền vào đơn họ là “Công giáo” thì họ sẽ được cho bảo trợ đứa trẻ mồ côi này ngay.
Và một điều cần nên hiểu là, các đứa trẻ này căn bản là Tín đồ Ấn Giáo. Nếu Mẹ Teresa quá quan tâm về tâm lý của chúng thì chúng nên được nuôi dưỡng theo Ấn Giáo mới phải, nhưng chúng lại được nuôi dưỡng theo cách của nhà thờ Công giáo. Và nếu cho gia đình Tin Lành này bảo trợ, vốn không khác với Công giáo gì mấy. Có gì khác nhau giữa một tín đồ Công Giáo và Tin Lành! Tin Lành và Công Giáo chỉ có khác nhau ở một vài điều ngu xuẩn mà thôi!
Mới vài ngày trước, có một dự luật trong quốc hội Ấn về Tự do Tôn giáo. Mục tiêu của dự luật này là không ai được quyền cải đạo ai hết ngoại trừ người đó chọn cải đạo qua quyền tự do của họ. Và Mẹ Teresa là người đầu tiên chống đối dự luật này. Suốt cuộc đời bà chưa bao giờ chống đối một cái gì cả. Đây là lần đầu tiên và có lẽ là lần cuối cùng. Bà chống dự luật này. Bà viết thư đến cho Thủ Tướng và có sự bàn cãi nẩy lửa giữa bà và Thủ Tướng, “Dự luật này không nên được thông qua vì nó ngược lại với tất cả việc làm của chúng tôi. Chúng ta nhất quyết phải cứu rỗi mọi người vì mọi người chỉ có thể được cứu rỗi nếu họ là tín đồ Công giáo.” Họ gây quá nhiều ồn ào cùng khắp quốc gia... và các chính trị gia thì luôn quan tâm đến lá phiếu nên họ không thể mất lá phiếu của tín đồ Công Giáo được… nên dự luật bị bỏ qua, đơn thuần bị gạt bỏ đi…
Nếu Mẹ Teresa thật sự thành thật và tin ở sự cải đạo sẽ làm cấu trúc tâm lý của họ bị nhiễu loạn, thì bà nên chống đối sự cải đạo ngoại trừ người đó tự chọn cải đạo.
Thí dụ, bạn tìm đến tôi. Tôi không tìm đến bạn. Thậm chí, tôi không bước ra ngoài cửa. Tôi chưa bao giờ tìm đến một ai cả. Bạn phải tìm đến tôi. Và tôi không cải đạo bạn cho một tôn giáo nào cả. Tôi không đặt ra lý tưởng ở đây, Tôi không cho bạn giáo lý, giáo điều nào cả. Tôi đơn thuần giúp bạn thanh tịnh. Sự vắng lặng thanh tịnh không phải là tín đồ Công Giáo hoặc tín đồ Ấn Giáo. Sự vắng lặng chỉ là sự vắng lặng. Tôi dạy bạn lòng thương yêu. Tình thương không Công giáo, Ấn Giáo hoặc Hồi giáo. Tôi dạy bạn tỉnh giác. Tỉnh thức đơn thuần là tỉnh giác. Nó không thuộc về ai cả. Và tôi gọi đây là sự sùng đạo chơn chánh.
Đối với tôi, Mẹ Teresa và người như bà là những kẻ đạo đức giả, nói một điều làm một nẽo sau cái mã ngoài đẹp đẽ đó. Đây là toàn bộ cuộc cờ của chính trị, chính trị dựa trên con số. Và bà viết, “Với những tĩnh từ mà ngài thêm vào cho tôi, tôi tha thứ cho ngài với tình thương vô biên.” Trước tiên, tình thương không cần phải tha thứ vì trước nhất nó không phải là sân hận. Để tha thứ cho một người nào, trước nhất bạn phải giận họ, đó là điều kiện tiên quyết.
Tôi không tha thứ cho Mẹ Teresa gì cả, vì tôi không hề giận bà. Tại sao tôi phải tha thứ cho bà? Bà chắc chắn là giận dữ lắm. Đó là tại sao tôi muốn bạn phải suy nghiệm trên sự sự việc này. Nghe kể rằng Đức Phật không bao giờ tha thứ cho một ai cả với lý do đơn giản là ngài không bao giờ giận ai cả. Làm sao bạn có thể tha thứ mà không giận trước được? Không thể nào. Chắc chắn là bà giận lắm… Bà không nhận thức được là tôi sẽ làm gì với lá thư của bà!
Bà viết, “Tôi tha thứ cho ngài với tình thương lớn lao.” Như là có tình thương lớn và tình thương nhỏ vậy. Tình thương đơn thuần là tình thương. Nó không thể là lớn hay nhỏ được. Bạn có nghĩ rằng tình thương là có số lượng hay không? Một ký tình thương, hai ký tình thương. Có bao nhiêu ký tình thương mới được xem là tình thương lớn lao? Hoặc phải cần đến một tấn tình thương?
Tình thương không ở lượng mà là ở phẩm. Và phẩm thì bất khả đo lường. Nó không lớn không nhỏ. Khi có người nào nói với bạn rằng, “Tôi yêu thương bạn vô cùng lớn lao!” Hãy coi chừng! Tình thương chỉ là tình thương. Nó không thể nhỏ hơn hoặc nó không thể lớn hơn. Không có vấn đề lớn hay nhỏ, nhiều hay ít.
Và tôi phạm tội gì mà bà phải tha thứ tôi? Cũng là sự vô minh của Công giáo. Họ luôn tha thứ! Tôi chưa bị phạm tội lỗi nào cả, tại sao bà phải tha thứ cho tôi?
Tôi sẽ bám vào tất cả tĩnh từ đó, và tôi sẽ cộng thêm vài tĩnh từ nữa, rằng bà ngu xuẩn, đần độn, tầm thường! Và người cần phải tha thứ chính là bà, không phải tôi, vì bà đã phạm tội. Bà viết trong thơ, “Tôi tranh đấu qua sự chấp nhận tội lỗi phá thai.” Phá thai không phải là tội lỗi. Trong một thế giới bị nạn nhân mãn này, phá thai là đức hạnh. Và nếu phá thai là tội lỗi thì Đức Giáo Hoàng và Mẹ Teresa và đồng đảng phải chịu trách nhiệm vì họ đã chống mọi phương pháp ngừa thai. Họ chống cả thuốc ngừa thai. Họ là nguyên nhân của tất cả mọi phá thai. Đối với tôi, họ là tội phạm lớn!
Trong thế giới đông dân số này, mọi người đói khổ và chống dùng thuốc ngừa thai là tội lỗi không tha thứ được! Thuốc ngừa thai là một trong cống hiến quan trọng nhất của khoa học hiện đại cho nhân loại.. Nó có thể giúp trái đất này là một Thiên Đàng…
Tôi muốn giảm hết nghèo đói. Tôi không muốn phụng sự người nghèo đói. Để quá đủ rồi! Mười ngàn năm qua, những kẻ vô minh ngu xuẩn đã phục vụ người nghèo đói rồi, vẫn không thay đổi được gì cả. Nhưng bây giờ chúng ta có đủ kỹ thuật để chấm dứt nạn nghèo đói này. Cho nên, nếu ai cần được tha thứ chính là loại người này. Do Đức Giáo Hoàng mà ra cả, Mẹ Teresa, vân vân và vân vân, họ cần được tha thứ. Họ là tội phạm, nhưng tội lỗi của họ bạn cần phải có trí tuệ mới hiểu được.
Và với thái độ ngã mạn, “Ta thánh thiện hơn người”, bà viết, “Tôi tha thứ ngài. Tôi cảm giác rất tội nghiệp cho ngài,”
Và bà còn nói, “Xin sự gia trì của Thượng Đế đến với ngài, ngập tràn trái tim ngài với tình thương của Thượng Đế.” Đúng là phân bò!
Tôi không tin Thượng Đế là một con người, cho nên không có Thượng Đế nào như một con người có thể tha thứ cho tôi hoặc bất kỳ một người nào cả. Thượng Đế chỉ là sự nhận thức. Thượng Đế không là một con người để trực diện. Nó là tâm thức thanh tịnh vô nhiễm của bạn! Và tại sao Thượng Đế phải gia trì tôi? Tôi có thể gia trì tất cả mọi thánh thần của bạn! Tại sao tôi phải đòi hỏi sự gia trì của bất cứ một ai? Tôi an lạc và thanh thản nên không cần! Và tôi không tin là có một Thượng Đế nào cả. Tôi đã tìm khắp cùng mọi ngõ ngách và ngài không tồn tại. Chỉ có trong tâm trí của người vô minh mới tin là có một Thượng Đế tồn tại.
Tôi không phải là kẻ vô thần, nên nhớ là tôi cũng không phải là người hữu thần. Thượng Đế không phải là một con người đối với tôi mà chỉ là một thực tại và thực tại đó cảm nhận được khi bạn đạt đến đỉnh tối hậu của đại định. Bỗng nhiên bạn cảm nhận được tính thiêng liêng trôi chảy khắp cùng toàn pháp giới. Không có một Thượng Đế nào, nhưng có thể tánh Chân Như.
Tôi thích lời phát biểu của H.G. Wells về Đức Phật Cồ Đàm. Ông nói rằng Đức Phật Cồ Đàm là bậc Vô thần nhất mà cũng là một bậc Hữu thần nhất thế giới mà bạn có thể tìm thấy, nhưng tôi biết thể tánh thiêng liêng này.
Thể tánh thiêng liêng này như hương thơm, một kinh nghiệm của nguồn an lạc vô biên, của sự tự do tuyệt đối. Bạn không cầu nguyện Thể tánh thiêng liêng này. Bạn không thể xây dựng hành giả của thể tánh thiêng liêng này. Bạn không thể nói, “Xin Thượng Đế gia trì cho bạn.” Và đó cũng là một điều kiện, “Xin Thượng Đế gia trì ngài trong năm 1981” Thật là keo kiệt! Và còn năm 1982 thì sao? Thật là dũng cảm! Thật là sự chia sẻ lớn! Thật là rộng rãi làm sao!
“Và tràn ngập trái tim bạn với tình thương của ngài.” Trái tim của tôi đã tràn ngập với tình thương ! Không còn không gian cho tình thương của ai khác nữa. Tại sao trái tim của tôi tràn ngập với tình thương của người nào khác? Một tình thương vay mượn không hề là tình thương. Trái tim có hương thơm riêng của nó. Nhưng thứ vô nghĩa này lại được cho là vô cùng sùng đạo. Bà viết với một sự tham ái để tôi có thể thấy bà sùng đạo như thế nào, và tất cả những gì tôi có thể thấy đơn thuần bà là người tầm thường, vô minh, giống như mà mọi con người tầm thường mà bạn có thể tìm thấy bất cứ giữa đám đông nào.
Tôi đã từng gọi bà là Mẹ Teresa, nhưng tôi nghĩ là tôi phải chấm dứt gọi bà là Mẹ Teresa vì tôi không phải là người lịch sự nhưng tôi sẽ trả lời đầy đủ cho bà. Bà gọi tôi là “Ông Rajneesh thân mến!”, cho nên bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ gọi bà là “Bà Teresa thân mến…” để cho đúng phép lịch sự, cho đúng là con người có lễ độ và lịch sự!
Bản ngã đến từ cửa sau. Đừng cố gắng ném nó ra ngoài.
Tôi có nhận được một bản tin từ Calcutta. Người phóng viên tường trình rằng ông đến gặp Mẹ Teresa với bản tin được cắt ra từ một tờ báo về lời phát biểu rằng bà đần độn. Bà nổi điên lên xé mất bản tin này và ném nó đi. Và bà quá giận đến mức thậm chí bà không chịu bình luận gì cả. Nhưng bà đã bình luận qua hành động xé bản tin đó rồi. Và người phóng viên này nói, “Tôi thật là vô cùng thắc mắc. Tôi hỏi bà, “Mảnh báo đó là của tôi. Tôi chỉ đến đưa cho bà xem và muốn nghe lời bình luận của bà thôi mà?”
Và loại người này họ tưởng là họ tín ngưỡng. Trên thực tế, qua hành động xé bản tin đó, bà đơn thuần chứng minh lời tôi nói là đúng: Bà là kẻ đần độn… với tính cách đần độn. Tôi nhận quá nhiều sự “Bình luận”… với dấu chấm ngược khắp nơi trên thế giới… mà nếu tôi xé chúng thì tôi cũng đủ gọi là tập thể dục rồi… và tôi thì ghét tập thể dục..!
Trong hình ảnh có thể có: 2 người, râu, văn bản cho biết 'MOTHER TERESA YOU ARE AND A STCRIMINAL OSHO'

Thứ Tư, 22 tháng 7, 2020

TRÍ TUỆ CỦA PHẬT GIÁO - TẠI SAO CHÚNG TA LẠI SỢ QUỶ THẦN ???

Đức Phật đã dạy rằng : - Tất cả chúng sanh đều theo Nghiệp mà tái sanh...Nghiệp Lành thì tái sanh về Cõi Lành, Nghiệp Ác thì tái sanh về Cõi Dữ !..
Như lời Phật dạy thì dù có là Trời thì cũng vẫn là một chúng sanh mà có là Quỷ thì cũng là một chúng sanh...Chỉ khác nhau ở chỗ là Trời thì có thân phận cao quý hưởng nhiều dục lạc còn Quỷ ma thì thân phận thấp hơn và cuộc sống luôn trong cảnh vui ít khổ nhiều ...!!!..
Thường thì khi nghe đến Trời Hành hoặc Trời phạt thì chắc cũng có người chả sợ, nhưng khi nghe đến Quỷ ma thì tại sao nhiều người lại rất hoảng sợ ... Mà đã có ai gặp Quỷ ma đâu ?
Tại sao thế ?
Có lẽ chuyện Quỷ ma đã ăn sâu vào tiềm thức của nhiều người ! ..Từ khi còn bé thì hầu như ai cũng được nghe kể về Ma quỷ, chả biết hình hài nó thế nào nhưng nỗi sợ hãi về nó là có thật. Mỗi khi đi qua ngõ vắng một mình, mỗi khi tưởng tượng có bước chân ai lẽo đẽo theo sau thì có người đã sởn gai óc, có người lông tóc dựng ngược và có người cũng muốn đổ quỵ ngay lúc ấy...Nỗi sợ đã chiếm hết mọi thứ !
Có nhiều người đã lớn rồi mà khi nghĩ đến Ma quỷ thì cũng không dám ở phòng riêng, có người trong nhà vừa có người thân chết thì cũng vội vàng đi ở trọ một nơi khác chứ không dám ở nhà mình nữa...Đủ chuyện oái oăm !
Chúng ta biết rằng có nhiều người phương Tây rất thích những nơi vắng vẻ như rừng núi, trẻ con ở phương Tây thì khi còn bé đã ở phòng riêng...Thế ở xứ họ không có Ma quỷ hay sao ?
Người phương Tây rất thích khám phá mọi sự vật hiện tượng trên thế giới này . Đối với họ thì câu chuyện về Ma quỷ cũng là một câu chuyện lý thú và họ cũng muốn tìm hiểu về nó...Chúng ta đã nhận ra sự khác biệt gì chưa ?
...Trong khi Quỷ ma là nỗi sợ hãi muôn thuở của chúng ta thì đối với những người phương Tây lại không như thế..Họ chỉ xem đó như là một câu chuyện vui , họ còn tổ chức đi săn Ma quỷ tại những nơi hoang vắng hoặc tại những nơi được đồn thổi là có Ma quỷ hay hiện hình...
..Trong khi nhiều người trong chúng ta vì quá lo sợ về Ma quỷ nên hay co cụm lại thì người phương Tây lại rất thoải mái đi tìm kiếm khám phá khắp nơi ??!!. Nếu bạn nào đã từng xem những câu chuyện "Khám phá thế giới" thì sẽ thấy rất nhiều người phương Tây đâ liều lĩnh lên tận núi cao hoặc xuống tận những hang sâu tăm tối mà có nhiều lúc chỉ có một người đơn độc mà thôi ..
- Ma quỷ là hiện tượng tâm linh, Ma quỷ chỉ sống với thế giới của họ !!...
* Vì quá lo sợ về Ma quỷ mà chúng ta phải mất thời gian và nhiều thứ khác !...Vì quá lo sợ về Ma quỷ mà chúng ta đã tự lập ra muôn điều kiêng kỵ rồi tự che tầm mắt của mình. Vì lo sợ về Ma quỷ mà chúng ta đâ tự hạn chế thế giới của mình lại rất nhiều, chúng ta đâ tự hạn chế khả năng của mình lại rất nhiều !! ...
* Chỉ xem chuyện Ma quỷ như một trò đùa hay một hiện tượng kỳ thú nên người phương Tây không hề e ngại gì nó mà còn ra sức tìm hiểu để thỏa mãn sự hiếu kỳ, để mở mang đầu óc ! ...Vì thế mà không có loại gông cùm vô lý nào cản trở họ được, vì thế mà thế giới của họ luôn rộng mở vô cùng !..
- Người Phật tử nhận biết đúng đắn như thế nên luôn sống trong Sự Thật , nhận biết mọi loài đều do Nghiệp lực mà ra... Nhận biết được như thế nên không còn sợ hãi mà lại sanh lòng thương tưởng đến những chúng sanh còn chịu đọa đày trong cuộc đời Ma quỷ...
- Người Phật tử nhận biết đúng đắn như thế nên không còn lo sợ về Ma quỷ hay mọi sự vật hiện tượng nào cả !..Nhận biết rõ về thế giới Vô Thường là như thế nên quyết tâm rời bỏ để thoát khỏi vòng Luân hồi sanh tử..
Hãy nghe lời Phật dạy để rời khỏi giấc mơ Vô Minh...Hãy nghe lời Phật dạy để có thể mạnh dạn khám phá về Mình, mạnh dạn khám phá tất cả mọi điều trên thế giới...!!!
....
NAM MÔ BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI PHẬT
*****

Hình Phật Thích Ca Mâu Ni đẹp nhất

Thứ Sáu, 17 tháng 7, 2020

MỘT CUỘC TRAO ĐỔI THẲNG THẮN VÀ BỔ ÍCH VỚI MỘT LINH MỤC KITO GIÁO

( bài viết khá dài nhưng rất thú vị- rất mong mọi người góp ý )
Tôi và ông ấy ( linh mục) quen nhau trên mạng FB- biết tôi hay nói về tôn giáo nên ông ta đã chủ động nhắn tin qua masager để trao đổi- sau đây là cuộc trao đổi rất bổ ích của tôi với ông LM ấy ( vì lý do tế nhị và theo lời đề nghị của ông ấy tôi đã không đăng hình và tên người đối thoại )
- LM : Cha chào con .
- Tôi : vâng xin chào anh - tôi là người ngoại đạo nên chúng ta xưng hô theo giao tiếp Xh - mong anh hiểu cho .
- LM : Vâng xin lỗi anh ... anh cho biết anh có tin rằng có Chúa ?
- Tôi : Không tin anh ah
- LM : vậy anh có biết trái đất , mặt trăng , mặt trời, mưa, gió , cây cối , con người... từ đâu mà có ?
- Tôi : tự nhiên mà có
- LM : Anh sai rồi - tất cả đều do thiên chúa tạo ra...
- Tôi :có bằng chứng về việc đó không anh ?
- LM : Anh có nhìn thấy não trong đầu mình không? Không chứ gì ? Nhưng nó vẫn có đấy - vì vậy anh có thể không nhìn thấy chúa nhưng chúa vẫn tồn tại đó thôi
- Tôi : Đúng vậy ! Con người biết đến trong đầu có não cũng là sau khi mổ hộp sọ ra mới biết- nhưng ít ra cũng được nhìn thấy bằng mắt và có bằng chứng cụ thể để chứng minh.
- LM : có những thứ không dễ gì chứng minh nhưng nó vẫn tồn tại chẳng hạn như những vì sao ở rất xa mà mắt người không thể nhìn thấy được,trừ khi nhìn bằng kính viễn vọng
- Tôi : vẫn có thể lắm - nhưng những gì không thể nhìn thấy thì làm sao chắc chắn rằng nó chính xác khi ta nhìn thấy rõ hơn- chúa chẳng hạn - nếu không nhìn thấy bằng mắt và kể cả bằng kính hiểm vi hay viễn vọng - thì lấy gì bảo rằng đó là chúa ngoài việc suy đoán ?
- LM : nhưng thực sự có sự nhiệm mầu.
- Tôi : anh hãy chứng minh sự nhiệm mầu đó ?!
- LM : chẳng hạn đã có những người gặp nguy hiểm tưởng chừng không qua được nhưng cầu nguyện và chúa đã cứu giúp
- Tôi : nhưng vẫn còn nhiều người và kể cả các LM đang ngồi cầu nguyện mà vẫn bị khủng bố giết chết đó thôi- vì vậy điều đó vẫn chưa nói lên điều gì
- LM : vậy anh đã bao giờ cầu nguyện chưa ?
- Tôi : Chưa bao giờ
...
Tôi : theo anh chúa có phân biệt được việc tốt , xấu không ?
- LM : đương nhiên là có
- Tôi: Vậy một người được cho là xấu như cướp của , giết người, hiếp dâm ... có gọi là người xấu ?
- LM : đương nhiên những người như vậy là rất xấu
- Tôi : vậy nếu những người xấu đó cầu nguyện chúa có cứu không ?!
- LM : chắc chắn là không- bởi chúa vẫn dạy rằng : làm việc xấu xa sẽ phải vào hoả ngục
- Tôi : Vậy tại sao nhiều kẻ xấu vẫn sống nhởn nhơ- chẳng hạn như những kẻ chuyên đi xâm lược hoặc những tên giết người giấu mặt?
- LM : rồi họ sẽ phải trả giá
- Tôi : vậy những người tốt cầu nguyện chúa có cứu giúp ?!
-LM : đương nhiên là có
- Tôi : Vậy giáo hoàng có phải là người tốt không? sao lại bị bắn suýt mất mạng?
- LM : đó là do chúa cứu rỗi nếu không đã chết rồi
- Tôi: Sao chúa không cứu cho bắn trượt mà lại bắn bị thương nặng vậy ?
- LM : chúa có lý do riêng của ngài
- Tôi: Vậy còn nhiều nhà truyền giáo , Hồng Y , LM và giáo dân bị xả súng chết khi đang cầu nguyện tại thánh đường- tại sao chúa không cứu hay những người kia không phải là người tốt ?!
-LM : chúa có lý do của ngài
- Tôi :việc nhiều LM ở Ý , Tây Ban Nha, Braxin... chết vì CoVid khi đang làm mục vụ tại sao chúa không cứu?
- LM : tôi nói rồi chúa cứu hay không cứu ngài đều có lý do của ngài
- Tôi : Vậy kẻ xấu , người tốt cầu nguyện có người được cứu hoặc không được cứu đều là do ý chúa và đều có lý do của chúa đúng vậy không?
- LM : Đúng vậy
- Tôi: vậy làm thế nào để biết lý do chúa có cứu hoặc không cứu ai đó
- LM : Ưh... đó là câu hỏi không dễ trả lời- bởi biết được ý chúa là một điều không phải ai cũng làm được việc đó
- Tôi : Vậy những ai là người biết được ?
- LM : đó là một việc linh thiêng - những ai biết được những bí tích đó là một hồng phúc lớn lắm
- Tôi : vậy chúa làm gì và nghĩ gì là việc của chúa - còn cầu nguyện được hay không là việc của con người?
- LM : đúng vậy
- Tôi : vậy tôi muốn anh hoặc tôi cầu nguyện một việc gì đó để xem chúa có giúp không thì phải làm sao?
- LM : chúng ta không nên thử lòng chúa và việc đó phụ thuộc vào Đức tin của người cầu nguyện nhiều hay ít
- Tôi : theo anh những người phương Tây vẫn cầu nguyện mà sao chúa không cứu trong dịch CoVid- trong khi đó ở Việt Nam đa phần người dân không theo chúa và cũng không hề cầu nguyện nhưng chẳng ai chết là sao ?
-LM : việc đó khó giải thích lắm
- Tôi : vì vậy tôi mới nói tất cả phúc họa đều do con người chứ không phải do chúa ban phát để cầu nguyện mà được - con người sống phải biết suy nghĩ về việc làm đúng sai của mình- nếu có dịch CoVid mà cầu nguyện được thì đâu ai phải chết - hoặc đeo khẩu trang và chống dịch như chống giặc quyết liệt như Việt Nam đã làm thì đâu có chết - việc con người gặp họa hay may mắn là do cách sống và hành động của bản thân,hoàn cảnh khách quan xã hội, nếu nói theo Phật Giáo thì đó gọi là nhân quả luân hồi- việc phải chết thì có cầu cũng vẫn chết - nếu không phải chết thì chẳng cần cầu nguyện vẫn cứ sống trường thọ như thường - vì vậy cho nên tôi không tin vào việc cầu nguyện, van xin chúa mà được theo ý mình - đó chính là những gì tôi muốn nói
- LM : nhưng cầu nguyện để mình sống tốt hơn vẫn là việc nên làm
- Tôi : muốn sống tốt thì phải nghĩ tốt, làm tốt và nói tốt - nghĩa là nghĩa cho mọi người- làm vì mọi người- nói vì mọi người ( mọi người trong đó có mình ) chứ đừng nghĩ vì mình , làm vì mình , nói vì mình ... đó là sống xấu - còn việc phúc hay họa làm sao phải nghĩ đến- bởi sinh tử vốn dĩ vô thường mà anh
- LM : vâng anh nói rất đúng
- Tôi : vì vậy việc tôi vạch mặt những kẻ lợi dụng đạo để mưu cầu lợi ích hoặc những kẻ núp bóng đạo để làm chuyện bất chính và kể cả những kẻ ngu muội mê tín dị đoan không chịu suy nghĩ mà làm những việc mê muội có hại cho mình và hại cho đời thì đâu phải là tôi nói xấu đạo, bôi nhọ đạo , đả kích đạo- nếu đạo đó văn minh , chân chính , đạo đức- tất cả vì lợi ích nhân sinh thì tôi và mọi người lấy đâu ra lý do để nói ?!
Cho nên muốn người khác không nói đến đạo của mình thì phải sống thực sự vì kiếp nhân sinh- sống thực sự phúc âm trong lòng dân tộc- nếu làm được như vậy thì chắc chắn ai ai cũng khen ngợi và nể phục- chắc chỉ những thằng điên mới nói điều châm chọc mà thôi anh ah
-LM : vâng tôi hiểu ý anh - nhưng đạo vốn dĩ không xấu - chỉ có những người lợi dụng đạo làm xấu mà thôi
- Tôi : thực ra đạo của anh đã gây ra 19 cuộc thập tự chinh giết hại nhiều trăm triệu người- thảm sát hàng triệu người tại Châu Phi năm 1994 - ấu dâm hàng loạt trẻ em , giáo hoàng phải thừa nhận đã mất quyền kiểm soát- tất cả cũng vì kinh thánh của đạo TCG của anh viết rất cẩu thả ( kinh cựu ước) và cho dù chỉnh sửa nhưng rất mơ hồ thiếu logic ( kinh Tân Ước) cho nên con đường đi đã sai ngay từ đầu thì đích đến sẽ không bao giờ đúng được cho dù muốn chỉnh sửa thế nào- việc đạo dạy tốt hay không đầu tiên là phải đúng quy luật tự nhiên, quy luật nhân sinh đã - đó là tôi chưa muốn nói đến chúa Jesu ra đời thế nào- con nhà ai lấy con nhà Adam và Eva để sinh ra đàn cháu ... tất cả đều là sai lầm dối trá- chẳng thế mà người Châu Âu giờ đây ngày càng bỏ đạo, cải đạo hàng loạt- cũng bởi họ nhận ra cái sai đó nên mất lòng tin anh Ah
-LM : Vâng tôi hiểu - tôi cũng rất buồn vì điều này- nhưng dù sao tôi cũng cám ơn về những điều anh đã nói ra - cầu chúc cho anh và gđ gặp nhiều may mắn
- Tôi : vâng cũng xin chúc anh sớm được giác ngộ- xin chào anh !
P/S : trên đây là một buổi nói chuyện thẳng thắn của tôi với một LM - dù không nói ra hết suy nghĩ những vẫn cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng!

https://www.facebook.com/groups/443140173110305/permalink/736865750404411/
Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người

Lời chú.a mọ.i rợ theo sách 2 Samuel 12

David nổi tiếng với việc cưới được con gái vua nhờ chú.a phù hộ cho g.iết hết 200 quân giặc để c.ắt 200 bao quy đầu về làm sính lễ. (1 samuel 18)
Sau khi lên làm vua, ông ta lại phạm tội g.iết người để cướ.p vợ. Chú.a doạ đem người nhà của ông ta ra trừng phạt, để người ngoài hiế.p dâ.m các bà vợ ông ta trước thanh thiên bạch nhật, sau đó chú.a hại chế.t luôn đứa con mới sinh của ông ta. Rồi sau đó chú.a tiếp tục phù hộ cho ông ta có thêm con với bà vợ vừa mới cướ.p.
Tên vua David này có tính thù dai y như chú.a của hắn. Lúc sắp chế.t còn dặn dò con trai Salomon phải tr.ả th.ù người đã chử.i rủ.a mình. (1 các vua 2:8)
Đọc sơ lược về cuộc đời tạp nham của vua David, nhân vật quan trọng được liệt kê trong gia phả của Giê.su.
https://en.wikipedia.org/wiki/David
Hoặc đọc trang của #Vince vince ở đây: https://m.facebook.com/thanhkinhviet/posts/448581239135775
Không có mô tả ảnh.
Không có mô tả ảnh.Không có mô tả ảnh.Không có mô tả ảnh.Không có mô tả ảnh.